Saturday, December 31, 2011

ENGLISH CAN BE DIFFICULT

WHO'LL STOP THE RAIN- part

Monday, December 26, 2011

TELL ME WHY- part

MISS UNIVERSE- 2002- What makes you blush-

Saturday, December 24, 2011

NEW YEAR RESOLUTION- 2nd- transcript

The American writer, Mark Twain had different ideas on smoking. Twain found it easy to stop . "I do it 3 or 4 times to year", he said.
A man I know says that every year he makes the same resulution. He will not eat the fruit, watermelons.


Since they are no watermelons in winter where he lives, he has no trouble keeping his resulution.

In summer, when he can buy watermelons again. He eats them again.
But he can say that he keeps his resulution for at least 6 months.

Many people promise to lose weight. That was the new year resulution my mother liked best.

When I was a child- I do not remember the time when she was not eatting special foods to help her lose weight. These usually were not the foods that we liked so much. So we believe we were keeping my mother's new year resulution for her.

To me, new year resulution should serve someone good. They should make some effort to keep. Yet, If the effort is too great, you will want to break them.

The best new year resulution for me is no resulution at all.

I know a woman who never makes them.

She decides any time during the year what she wants to do in her

life . Then she takes small steps to reach her goal.

My own new year resulution is to stop talking about new year resulution. That should be an easy one to keep!

NEW YEAR RESOLUTION- 2nd- my recording

Friday, December 23, 2011

New year resolution- 1st- transcript

At the end of every year, many Americans make promises to themselves.


They promise to change their lives in other ways in the New Year.

Then, almost every year, they start breaking their promises by the middle of January.

The trouble with most New Year Resolution is

that people try… too then too much or too little.

Both attempts end in failure.

If you do not try to make a lot of changes, however,

the effort doesn’t seem important enough.

For example, every year, my wife promises to drink more liquids. I think it has something to do with her health.
In her heart, however,she believes

that drinking more liquids is not really important.

So, at the end of January, she forgets about it.


Many people promise to stop smoking.

Some actually do it.
I know one woman who promised 20 years ago to stop smoking.

but she said the decision took so much effort

that she never makes any new year resolution.

NEW YEAR RESOLUTION- 1st- my recording

Tuesday, December 20, 2011

Friday, December 16, 2011

MISS UNIVERSE 1995- CANADA

THE FINAL QUESTION- Miss Uni 1995

Let's learn the final question from Miss Universe 1995

                       You have the power.
                       You had   the power= you don't have it now.
                If     you have the power,   you will     do.= 85%
                If     you had  the power,  you would do.= 1%- 75%
         Nếu như mà you có được quyền lực, you sẽ hổng chừng làm gì ( giả định vậy thôi- Would-?
 If you had the power to do anything you wish to improve the status of women in your country, What would you do?  
                                                               I would   give them....       

Wednesday, December 14, 2011

Let's study the word "learn"

                                                      Learn!     học đi!
                                  to learn - động từ học
                                      learning    việc học- chuyện học hành
                                  a  learner      một học trò
I want to learn.
I stop      learning.
I have a  learner.
I have learned that my learner goes slowly.
I had   learned a little but I understood a bit.
I was   learning  when my learner called me.
I will   learn    how to write stories.
I learned from whom I had loved not whom I was loving.
I have been learning that listening is the most important.
"Learn." I remind my learner. "Học đi" tôi nhắc nhở học trò tôi.
Learning is not joking.  Việc học không phải là chuyện đùa.

Tuesday, December 13, 2011

"Excuse me." My discovery

                                                        Excuse me!   Tha thứ cho tôi đi!
                             You excuse me.
                                  excuse you.   Tôi tha thứ you=
                       I don't  accuse you.   Tôi không buộc tội you.
                      Do  You excuse me ? (You tha thứ cho tôi không?) 
                                 to excuse me  (to: dấu hiệu đt nguyên mẫu= trùng với giới từ to)
                                                                                      ( đôi khi to có nghĩa là để mà)
Clap me on my face  to excuse me!  (Tán trên mặt tôi để tha thứ tôi   nhé.)
                      When to excuse me?
                       How  to excuse me?
                                     Excusing me      (việc tha thứ tôi)
                               You are  excusing  me.     (you đang- sắp tha thứ tôi)
                               an  excuse from me (một lời tha thứ từ tôi)
                   You never excuse me.
                   You will    excuse me.     =  85%
         Will   You           excuse me?
                        If    you excuse me, I will come back.
                      That you excuse me  means that you still love me.
                      ( Rằng       you tha thứ tôi               có nghĩa      rằng       you còn thương   tôi )
      It is good  that   you excuse me =
                     That  you excuse me    is  good.
              There is   an  excuse from me.
         You ask for  an  excuse from me.
                                     Excusing me  makes me happy.
                       When to excuse me  is  what I want to know =
   I want to know when you excuse me.
  I can make up excuses not to hold you at night-  (How can I tell her)- Lobo 

FELIZ NAVIDAD- kid song

Monday, November 28, 2011

MY LEARNERS

NHỮNG NGƯỜI HỌC TRÒ CỦA TÔI- MY LEARNERS


Thầy cô giáo thường tự hào về các học trò của họ.

Teachers are often proud of their learners.

Tôi có một ý tưởng hơi khác thường.

I have a rather different idea.

Tôi đã có vài học trò mà họ đã làm đau tôi, nổi đau của kẻ bị phụ tình.

I had some learners who hurt me, a hurt of a broken- hearted.

Người đầu tiên đã là : Lâm Thị Ánh Tuyết, một g.v mẩu giáo.

The first was: Lam Thi Anh Tuyet, a kintergarden teacher.

Tôi nhớ rỏ tên nàng vì nó trùng với tên mẹ tôi- Lâm Thị Tuyết.

I remember it clearly because it is the same as my mother’s.

Đến hỏi trước, cô đã hẹn bắt đầu vào 7:30 ngày sau đó, 19-8

Having asked, she promised to start at 7:30 the following day.

Tôi đã tình cờ nhận ra ngày hôm ấy là ngày sinh nhật của tôi.

I happened to recognize it would be my birth day.

Vợ tôi mời tôi đi ăn ngoài để kỷ niệm cái mà tôi ít màng đến.

My wife asked me to eat out to celebrate what I rarely care for.

Khoảng 7:20, tôi đã chấm dứt bửa ăn để kịp về dạy Tuyết.

Around 7:20, I finished the dinner to be with Tuyet on time.

Nàng dể thương. Cô ấy đã hiểu khá tốt và đã làm tôi hài lòng.

She was nice. She understood rather well and made me pleased.

Tuyết có giọng nói tốt và có một nữ tính.

She had a good voice and femininity.

Vào ngày học thứ nhì, nàng đã đóng học phí.

On the second day, she paid the tuition.

Vào ngày thứ ba, nàng đến học như bình thường.

On the third day, she came as usual.

Từ đó đến nay, chẳng có tin tức gì, thông tin gì về nàng nửa cả.

Since then, there has not been any news, information about her.

Theo một lời giới thiệu của Hiền, bà Mỹ đến học với tôi.

Following Hien’s introduction, My came to take my lessons.

Bà mập mạp, lanh lợi, một đại lý uy tín của C.ty Prudential.

She was fat, smart, a potential agent of Prudential Co.

Y thị kể với tôi rằng” Em trước đó đã học với thầy T gần 8 năm và em chưa nói được bao nhiêu.”

She told me,” I have learned with teacher T for almost 8 years and I haven’t spoken much.

Y củng kể tôi nghe nhiều về gia đình con cái và sự nghiệp.

She also told me lots about her family her children and job.

Sau tuần đầu, nàng chào tôi để đi một chuyến Singapore 1 tuần.

After the first week, she said goodbye for her one-week trip in Singapore.

Nàng đã trở lại học và đã trở nên thân thiện cởi mở hơn trước đây.

She came back to me and became more friendly and open than before.

Sau 10 ngày, Y lại có một chuyến đi khác đến Mỹ.

After 10 days, she again had another trip to America.

Tôi soạn những bài nàng rất thích và tôi cảm thấy rất hài lòng.

I assigned the lessons she liked a lot and I felt very pleased.

Đặc biệt, Y đã báo rằng y sẽ đi thăm Las Vegas.

Especially, she informed that she would visit Las Vegas.

Tôi bảo con tôi viết ra bài kể về Las Vegas của VOA.

I asked my son to write down a VOA report about it.

Y đánh giá rất cao cách của tôi và tiết lộ rằng y đã tốt nghiệp ĐH Bách Khoa và có một con trai đang theo học trường đó.

She appreciated my way and revealed that she graduated from Polytechnique University and had a son was in there.

Sau chuyến đi mỹ, Y đến học lại và kể rằng nhiều người nói tiếng Việt cho nên Y đã chẳng tập tành được gì.

After the trip, she came back and told me so many people spoke VietNamese so she did not learn much.

Bà ta tặng tôi ba cuốn tạp chí được phát không trên máy bay.

She gave me 3 magazines which are free on the plane.

Từ hôm đầu tiên, kể cả những ngày Y nghỉ, Y chưa hề đóng tiền

From the first day, including the days she was absent, she never paid.

Cô gái này cao , xạm nắng và duyên dáng.

This girl was tall, brown and charming.

Cô ta đã quen cởi xe gắn máy đi học xa, 29 km

She used to ride a motorbike to go to school, 29 km

Nhà bên kia phà Cái Tư, sau khi đi chợ, nàng đến học lúc 10:30

From the far side of CaiTu ferry, after going to market, she came here at 10:30.

Tốt nghiệp trung học ở Rạch Sỏi, nàng được dạy rất ít Anh Văn.

Graduating from a high school at RS, she was taught very little.

Hàng ngày, 6 lần một tuần, nàng đã học chăm chỉ.

Everyday, 6 times a week, she learned hard.

Đến tháng thứ 3, tôi đã dạy và hỏi nàng bằng tiếng Anh.

From the third month, I taught and asked her in English.

Mong dạy nàng thi TOEFL như nàng được khuyên bảo, tôi đã kỳ vọng nhiều vào cô gái siêng năng và có ý chí này.

Hoping to train her to take TOEFL as she was adviced, I trusted this studiuos and courageous girl.

Nàng đã ngưng học mà không có việc chào hoặc giải thích.

She stopped without saying goodbye or explaination.

Từ Kiên Lương, không có lớp học thích hợp, Nam đến với tôi.

From KienLuong, not finding a suitable class, Nam came to me.

Hắn ít nói, nhút nhát, chậm chạp và hơi tối.

He was taciturn, shy, slow and rather dull.

Hắn học lớp sáng từ 7 giờ đến 11 giờ.

He took a morning class from 7- 11A.M.

Tôi đã tăng đôi giờ học của hắn.

I doubled his studying time.

Hắn lại đến vào buổi trưa từ 2 đến 5:30.

He came again in the afternoon from 2- 5:30 P.M.

Hắn đóng học phí như hắn đang học một lớp thông thường.

He paid me as if he were taking a normal class.

Tôi cho hắn một đặc ân mà âm thầm không nói ra.

I offered him a favor but I did not tell him.

Sau ba tháng rưởi, hắn thi đậu kỳ thi A và hắn đã biến mất.

After 3 months and a half, he passed A test and disappeared.

Giống như cô gái trước, hắn đã không chào tạm biệt tôi.

Like the previous girl, he did not say goodbye to me.

Saturday, November 26, 2011

Tuesday, November 22, 2011

WHAT I LEARN FROM Dr. KATE BAICHER

So, What I would like to do is


frame out what I think … are the family’s key problems

that I have been trying to solve

and look at a couple of things that are included in a lot of them

and see how successfully I might do by teaching and getting a matter degree there probabby.

So, What I would like to do is


frame out what I think … are the educational demands

that I have been thinking of

and look at a couple of ways that are needed to make it workwide

and see how successfully I might do by writing and reading my short bilingual stories as the first ever one.

Dr. KATE BAICKER- the begining to study

So, What I would like to do     is


frame out   what I think … are the key problems

that this raft of legislation’s trying to solve

and look at a couple of the features

that are included in a lot of them

and see   how successful they might be at solving these problems.

Dr. KATE BAICKER- the begining of the talk

Sunday, November 20, 2011

Thầy TRƯƠNG VĂn HY

THẦY TRƯƠNG VĂN HY
Trong suốt quãng đời học sinh của tôi, trong số rất nhiều thầy cô giáo đã dạy tôi, thầy Hy gây cho tôi nhiều ấn tượng đặc biệt nhưng cuộc đời của thầy cũng quá đỗi ngang trái một cách đặc biệt khiến tôi nhiều lần đã tự hỏi, “Ai đã soạn rồi viết ra cho thầy tôi cái số phận oan nghiệt đến như thế nhỉ?”

Ngay từ năm lớp 10, tôi luôn luôn một mình ngồi bàn đầu dảy bàn cạnh cửa sổ. Bàn thầy cô và bảng đen ở ngay trước mặt tôi. Như bất cứ thầy cô nào, thầy Hy thường rảo quanh lớp trong khi chờ học trò ghi bài. Tôi là người thầy hay ghé lại nhìn vào câu tôi vừa chép xong để đọc câu kế tiếp. Thường chữ viết của tôi được xem là hơn trung bình hoặc hơi đẹp đấy. Nhưng càng nhiều lần thầy Hy nhìn vào trang vở của tôi, tôi phải càng cố viết nhanh hơn. Tôi không muốn bị thầy trách thầm, thế là chữ viết của tôi càng ngày trông càng tệ đi.

“Ghi chép bài cũng không xong nữa mà còn làm cái gì được.”

Mặc dù thầy Hy chưa bao giờ chê tôi hay bất cứ đứa nào như thế, cái mặc cảm tự kỹ ám thị trong tôi thúc tôi viết nhanh, nhanh hơn và chắc không ít thằng trong lớp tôi- vì viết bài không kịp- trù cho tôi chết quách đi cho xong.

Người nhỏ thó, hơi hói đầu, bước đi nhanh, giọng Huế đặc, câu văn sắc sảo, cách nói ẩn dụ, thần thái sáng sủa, lời lẽ có nhiều lúc cay cú là những đặc điểm của thầy Hy. Hy Lèo là cái nick name thật đặc biệt có lẻ do ai đó trong lớp tôi đặt cho thầy. Sau khi phải học một khóa ngắn hạn “sĩ quan dự bị”, cùng với thầy Luân và thầy Lai Minh, thầy Hy về trường từ năm 1971 làm “thầy giáo bất đắc dĩ”. Nếu so với những ông thầy dạy Thủy Lâm khác: Bố Thiệp, thầy Bùi Tho, thầy Hưởng, thầy Kiếm và thầy Luân, thầy Trương Văn Hy dạy chúng tôi nhiều môn Thủy Lâm nhất. Thầy còn dạy cả môn Toán, Sinh hoạt học đường. Thật ra thầy còn có thể dạy cả môn Pháp Văn. Tôi tâm phục khẩu phục cái cách thầy chứng minh toán một cách nhanh lẹ sắc sảo, những kiến thức thầy có, những tên khoa học của rất nhiều cây rừng mà thầy làu thông và nhiều thứ nữa mà một giáo viên cần phải có. Chúng ta không những chỉ đến trường để ghi chép lại những gì thầy giáo đã được học trước đó. Chúng ta còn rất cần học cái vốn sống, cái hồn của người thầy cô, cái thâm thúy trong câu văn hoặc bài học và nhất là cái cách sống trong cuộc đời này. Trong 22 năm làm nghề dạy học, nhờ những gì tôi đã trải qua từ khi bước chân lên Bảo Lộc, từ những đồng môn có một không hai, nhờ những ông thầy tôi, những điều tôi đã được học, nhờ những suy nghĩ của một người cấp tiến, tôi dạy khá và trở thành ông thầy dạy Anh Văn gần như chuyên nghiệp ở đây và cả trên Sài Gòn nơi có nhiều nhân tài.

Trong một lớp năm học 1972- 1973, trong lúc dạy, chờ đến khi cả lớp tôi thật yên lặng, ngoan học, thầy Hy đã kể,

“Vị tân Hạt trưởng ở Định Quán không thể ngờ rằng vào hôm đầu tiên đến nhiệm sở, có chiếc xe Mazda đời mới đậu trước cửa và giấy chủ quyền xe với tên của ngài nằm ngay trên bàn làm việc. Vì ngạc nhiên quá, một chốc sau, Ngài hạt trưởng Định Quán gọi điện cho một ông bạn học người đồng chức ở trên Ban Mê Thuộc. Trong cuộc điện đàm, người bạn cũng ngạc nhiên không kém, kể lể,

“Lên đến nơi, tao mới hay là tao vừa đứng tên một căn vila mới, có quản gia, hai cô hầu và một xe hơi - Renaul, mới tinh đậu trong gara.”

Vào cuối niên học 1973- 1974, trong những chiều mặt trời sắp tắt nắng, trên đường Hoàng Hoa Lộ, thầy Hy thường chở cô Đào ra phố. Như một thói quen, thầy thường liếc mắt qua bên phải, chứng kiến cảnh tôi một mình trên bục gỗ, cố gắng giải các bài toán khó trong cuốn sách của thầy Đinh Đức Mậu. Có lẻ thầy hiểu rỏ nhất cái ý chí học tập của tôi. Trong thâm tâm tôi, tôi cần những cái liếc mắt của thầy, như một đứa học trò nhỏ cần cái nhìn động viên đó,

“Cừ lắm! Cố mài nhẳn những bài toán khó. Cuộc đời này còn có rất nhiều bài toán khó hơn thế đấy. Có những bài không ai có thể giải được.!”

Nhưng thầy chắc không biết rằng tôi đã không hề nghĩ đến cái ghế hạt trưởng với những món quà tặng ấn tượng đến thế. Điều tôi lo nghĩ đến hằng ngày đêm chỉ là vào được một trường đại học nào đó để sau này có thể tạ ơn, nuôi dưỡng được mẹ tôi. Thầy có thể đồng tình với tôi nếu thầy nhận ra mức cách biệt giửa tôi và thầy về môn toán, lý hóa, ngoại ngữ, về kiến thức xâu rộng và cái ý chí mạnh mẻ- có khi thầy đã nung nấu từ hồi tấm bé hoặc do gia đình giúp tạo ra. Tôi âm thầm nhận ra cái khoảng cách ấy và giữ kín trong lòng.

Cho đến khi nộp hồ sơ thi vào Đ.H Nông Lâm, tháng 7, 1974, tôi mới nhận ra khó như thế nào để thành một kỹ sư Thủy Lâm- hơn 7.200 thí sinh tranh nhau vào 36 chổ- 4 chổ cho thí sinh sắc tộc. Đó là lý do tôi phải từ bỏ ý định thành kỹ sư Thủy Lâm để thi vào ĐH Sư Phạm Kỹ Thuật. Tôi thầm hiểu ra cái bất đắc chí, cái tính cách hơi ngông của thầy, những ngụ ý trong các mẫu chuyện thầy kể trong lớp. Tôi khâm phục hơn những gì thầy đã từng bộc lộ, những nụ cười rất duyên dáng với cái răng khểnh. Tôi thấu hiểu thêm tại sao nhiều người vượt cao xa hơn những kẻ đồng môn, cùng lớp. Tôi học được ý nghĩa của từ “thân- thế”, cái uy lực của “đồng tiền”, cái sự thật của việc “mua danh, bán chức”. Tôi ngày càng thấy mình trưởng thành hơn lên và dỉ nhiên là tôi càng học siêng năng hẳn lên. Tôi càng yêu quý những năm tháng đi học xa nhà, đúng 6 lần sáng sớm ra bến xe Petrus Ký đi xe Bảo Lộc lên trường và 6 lần khoảng 10 giờ sáng đón xe từ Đà Lạt về Cần Thơ. Tôi nhớ những đêm lạnh giá, những ngày mưa dầm, giông bão, những trưa nắng thật ấm áp, những chiều se lạnh, những ánh mắt chứa đựng tình cảm thật êm đẹp và qúa nhiều điều nữa mà lời lẻ của tôi không đủ để diển tả.

Dẩu cho rất nhiều người tin vào số mệnh, tôi vẩn vững lòng tin vào khả năng vượt lên của tôi. Mồng 3 tết, tôi xin bà mẹ nuôi để lên Bảo Lộc một lần nữa và để ăn tết với nhà má Chánh. Vào xế chiều mồng 4 tết năm đó- Đinh Tỵ- năm 1977, trong một phòng thầy share với gia đình bố Hiển, thầy Hy tiếp Thi Lùn và tôi đến thăm. Thầy thấm thía một chút cái cuộc đời, cái tình học trò, cái nghĩa ở đời. Thầy hỏi tôi,

“Cậu lên đây chơi tết à?”

Tôi lí nhí đáp,

“Dạ.”

Và thầy cũng mỉm cười hỏi thêm một câu khiến tôi đỏ mặt, cứng quai hàm,

“Phải lòng cô nào trong nhà này phải không?B.V đúng không?”

Tôi lại một lần nữa đáp lí nhí như thằng học trò bé xí con bị bắt quả tang đang quay chép bài trong lớp,

“Dạ”

Sau một lúc trò chuyện thông thường, thầy trình bày chính kiến của thầy về lớp tôi,

“Trong lớp 12 của cậu, chỉ Khánh Luận, Phước Trọng và cậu có ý chí tiến thủ. Nhưng ba người có cách học và nổ lực khác nhau.”

Cười mỉm chi với tôi, thầy nói thêm,

“Cậu khá lắm. Phụ nữ không chỉ cần mình có sắc, có tài mà họ còn cần cái dũng khí của mình nữa. Nhanh chân lên kẻo muộn đấy.”

Thầy kể qua loa những chuyện thầy đã làm. Thầy đã là một xã viên, đã đi đốn củi, đã làm lao công trong một xưởng cưa chung với một học trò cũ. Thầy đã làm việc tại Trung Tâm Thực Nghiệp Lâm Nghiệp ở trên Lang Hanh. Chúng tôi được thầy bắt tay cám ơn và chúc tết. Tôi thật ái ngại trước khi chào thầy ra về. Tôi đã không mang đến thầy một tí lễ vật gì nhưng trong lòng tôi có nhiều sự tôn kính. Ước gì tôi đã có thể làm được điều gì đó để giúp được thầy. Gặp thầy ở trọ nhà Bố Hiển, tôi thấm thía cái hoàn cảnh khó khăn của một thí thức, một người có tài. Tôi lo ngại phải thế nào để mưu cầu và gìn giữ hạnh phúc. Tôi không hiểu làm sao nhiều đàn ông có thể nuôi gia đình rất nhiều con. Tối hôm đó tôi tự hỏi,

“Khác với một cái đèo, đời có rất nhiều khúc quanh co, dốc thẳng đứng hoặc chúi xuống bất ngờ. Ta có đủ sức, đủ sáng suốt và đủ may mắn để vượt qua hay không?”

Thật đáng buồn khi nghe tin thầy Hy trở về Huế và phải chạy xe ôm để kiếm sống.

Đáng buồn hơn khi thầy đã bị cao huyết áp và bán thân bất toại trong 3 năm. Tôi nguyện ước sẽ ra tận nơi để thăm thầy sau khi tôi vừa nhờ một học trò cũ ở Huế thay mặt tôi đến tặng hoa, thăm hỏi thầy Trương Văn Hy người đã dạy tôi 40 năm trước.

Rạch Giá 17- 11, 2011

Nhân ngày Hiến chương ngày Nhà Giáo Việt Nam 20-11

Thành Xì TL 71

ROMANCE- by Kaori Muraji

Friday, November 18, 2011

Thursday, November 17, 2011

Wednesday, November 9, 2011

A GUIDE TO EFFECTIVE COMMUNICATION

20 words that can change our lives

Begin- Imagine- Laugh- Believe- Seek-



Play- Trust- Listen- Create- Connect-


Touch- Forgive- Pray- Hope- Choose-


Appreciate- Give- Read- Write- Release.

THE BEST TIME TO STUDY

Tuesday, November 1, 2011

Thursday, October 27, 2011

MOTHER- my singing

MOTHER IN DREAM- my lyrics

MOTHER IN THE DREAM -Thanh Luong
In my whole life, how could I find you, Mom?

In cold lonely nights, how much would you cry?

Where’s my Mom? I’d like to see her

No matter how much I would try.

In vast grasslands, she’d seem to feel all right.

Giving the heavens high, all she would find.

All she’d try is just for me- my own life.

Where’s my Mom? No one should hide.

Where’s my Mom? I’d like to free her

No matter how much I would try.

In vast grasslands, she’d seem to feel all right.

Giving the heavens high all she would find.

In my whole life, how could I find you, Mom?

In cold lonely nights, how much would you cry?

Where’s my Mom? I’d like to see her

No matter how much I would try.

In vast grasslands, she’d seem to feel all right.

Giving the heavens high, all she would find.

In vast grasslands, she wouldn’t feel so fine.

Giving the heavens high all she’d sa-cri-fice.

Tuesday, October 25, 2011

UNIQUELY YOU- 1

Mother in the dream- my lyrics

Mother in the dream

WOMEN- HEART DISEASE

APPLYING THE SONG "CAN'T TAKE MY EYES OFF OF YOU"

      VU-a 8 grader- 16- asks Thanh-a 5 grader 10- 8 questions after hearing her singing


1. Thanh, Do you love your Dad if it’s quite all right?

2. Thanh, Do need your daddy to warm a lonely night?

3. Thanh, Do love your daddy?

4. When you say, Do you want your daddy to trust in you?

5. Do you want your daddy not to bring you down?

6. Have you found him ?

7. Do you want your daddy to stay with you and your mom?

8. Do you want your daddy to let you love him?

Monday, October 17, 2011

Monday, October 10, 2011

Saturday, October 8, 2011

Sunday, October 2, 2011

Friday, September 30, 2011

Thursday, September 29, 2011

Khai Dân Trí: 10 thói quen xấu có nguy cơ cướp đi tính mạng

Khai Dân Trí: 10 thói quen xấu có nguy cơ cướp đi tính mạng: 10 thói quen xấu có nguy cơ cướp đi tính mạng Theo kết quả điều tra người trưởng thành của một cơ quan quản lý về sức khỏe, 10 thói...

MISS UNIVERSE- 2005- What one failure in your life d' you most learn from?

Tuesday, September 20, 2011

Monday, September 12, 2011

Sunday, September 11, 2011

Saturday, September 10, 2011

VERB TENSES- a list

VERB TENSES- a list
S: Subject,  V: verb.


S will V             85%

S will be Ving      (be+ing combination)

S will have Ved    (past participle form)

S will have been Ving  ( rarely and seen)

S has been Ving

S has Ved

S had Ved

S had been Ving

S is Ving

S was Ving

S Vs (a sign of simple present)

S Ved - (past tense form )



Sue will drink.

Sue will be drinking.

Sue will have drunk.

Sue will have been drinking.

Sue has been drinking.

Sue has drunk.

Sue had drunk then I drank

Sue had been drinking.

Sue is drinking.

Sue was drinking.

Sue drinks. Hiện = 100%

Sue drank. -Đã nhậu-      (drank is called irregular verb)


To tell the time, add:
Will, have+ Ved, be+ Ving, S, ed-

(Walks,      walked)     (walked  is called regular verb.)

Wednesday, September 7, 2011

Tuesday, August 30, 2011

BUỔI TỐI HÔM ẤY- That night

BUỔI TỐI HÔM ẤY
THAT NIGHT

Trong ba năm học trên Bảo Lộc, trong hơn 800 ngày đêm trên cái trị trấn lạnh lẽo, buồn thui ấy, đó là buổi tối duy nhất tôi đã không thể ngủ được.
During three years in Bao Loc, in more than 800 days and nights in that cool, boring town, that was the only night I couldn’t get to sleep

Đi thăm Bác Luận sau buổi cơm chiều, tôi vội về nhà, cố gắng ngủ sớm như thường lệ, nhưng một ánh mắt của một người con gái đã khiến cho mọi thứ đảo lộn, đã khiến cho tôi mất ngủ, đã tạo cho tôi một niềm an ủi, một làn gió ấm áp thổi suốt vào những ngày tháng còn lại trên Bảo Lộc của tôi- riêng tôi thôi.
After visiting Uncle Luan, I hurried home, trying to sleep as early as usual, but the girl’s eyes made everything diverse, making me stay awake, comforting me, giving me a warm breeze blowing through my remaining days in Bao Loc, just for me.
Từ trong cái ngỏ bên phải Trạm xá của quân đội, xéo ngang nhà thờ Bảo Lộc, dẩn ra con đường cái, tôi bước đi khá nhanh về như mọi ngày.
From an alley on right side of the military medical station, across Bao Loc church, leading to the 20th highway, I walked home pretty fast as usual
Ngày ngày, việc học được bao nhiêu, hiểu thêm bao nhiêu, giải được bao nhiêu bài toán đã trở thành hơn nhiều so với bất cứ ai khác.
Day by day, how much to learn, how much to understand, how many difficult math problems to be solved became more important to me than any else.
Ngày ngày, việc lên giường ngủ đúng giờ thế nào để dậy đúng giờ vào sáng hôm sau thế nào là việc chẳng làm ai ở Nông Lâm Súc bận tâm bằng tôi cả.
Day by day, my going to bed on time to wake up on time the following morning was what no one cared but me.
Đang ung dung bước đi như một gã trung niên đa đoan thế sự, tôi bổng giật mình
Walking slowly as a gentle middle- aged guy, I suddenly startled.
Một tia sáng, như một ánh chớp trong một góc trời ẩm ướt lạnh giá, rọi sáng khắp mọi ngõ ngách, mọi nơi được đậy kín, khóa chặt hai chân tôi.
A lightning- like shining a cold corner of the sky brightening every covered place in my soul, tied my leg.
Tôi không còn bước đi nỗi nữa dẩu cho nhiều lần tôi bước ngang lớp Canh Nông, nhiều lần tôi bắt gặp cái nhìn của nàng trong gần 3 năm học.
I no longer could walk any further although I had passed by in front her Agricultural class seeing the lovely light in her eyes many times for almost 3 years.
Tối hôm ấy, cạnh người bạn gái, đang chờ mấy trái bắp nướng, Bích Vân đã nhìn tôi với ánh mắt sáng quắt, mừng rỡ, thúc giục, thân thiết hay với nỗi ngạc nhiên thú
That evening, next to a girlfriend who was waiting for a smoked corn, Bich Van looked at me with her bright eager happy friendly eyes or even with an interesting surpris
Tôi không nhận ra người đứng cạnh bên nàng có lẽ vì cái vùng sáng ấy làm lòa mắt tôi chăng.
I didn’t recognize a girl standing next to her. Maybe, that ray of light blinded me.
Có lẽ vì ngoài nàng ra, không còn ai có thể làm tôi rung động. Ánh sáng làm nhòe tất cả nhưng tôi còn nhận ra hai nụ cười của họ, thân thiện, chào hỏi, thôi thúc tôi dừng lại, bảo tôi bước đến gần và và…. gì gì đó mà tôi không hình dung ra được.
Perhaps, no one else but she could make me moved. The light made everything blurry but I could still recognize two of them smiling, friendily, greeting me, calling me to stop, telling me to step closer and and .... something that I did not imagine.
Trời tháng mười một lạnh. Trong cái áo len sát nách, tôi cảm thấy nóng bừng như đang ở một góc sa mạc. Tôi cảm thấy toát mồ hôi lạnh như kẻ bị bị sốt rét. Tôi cảm thấy bị giam cầm trong hai ánh mắt, hai nụ cười của họ.
It was cold in December. Wearing a sweater, I felt as hot as I were in a corner of a desert. I sweat as if I were suffering Malaria. I felt I was held captive in their two eyes and smiles
Tôi thấy lạnh cóng hai chân, khập khiễng như một con thú con vừa trúng đạn ngay tim, viên đạn ngọt ngào. Tôi thấy ngực áo ẩm ướt.
My legs were like being frozen making my steps unstable just like an animal having been shot at its heart with a sweet bullet. I felt my chest wet.
Máu nóng làm tôi bừng tỉnh. Tôi thấy mình như một tên tử tù đang đứng trước một đội binh lính vừa nhả đạn.
The warm of blood made me alert. I fell like a prisoner facing a group of soldiers just firing me to commit my death sentence.
Tôi thấy mình như một khất sĩ bước ngang ngôi nhà thân yêu với một ánh mắt thương yêu của ai đấy mời gọi vào nhà.
I feel like a mendicant friar who walked by his lovely house with some family members’ eyes calling.
Tôi thấy mình như một đứa bé con, ngu ngơ không biết chạy đến nhận người đang chờ phát cho món quà xứng đáng.
I fell like a baby child, ignoring stupidly not running to get a worthy gift form people waiting to offer him.
Tôi thấy hai tai nhưng bỏng cháy như chúng đang bị bà bán bắp nướng kia vô tình đưa lên vĩ than nóng đỏ.
I felt my two ears were burnt on the coal oven by the street vendor accidentally.
Mặt tôi cũng bừng nóng theo. Tôi ước chi tôi đã có thể ngã quỵ xuống.
My face became hot too. I wished I could have collapsed.
Tôi ước chi tôi chết đi cho rồi. Tôi ước chi trái đất ngừng quay, thời gian dừng lại.
I wished I would die. I wished the earth would stop spinning and the time would stop going.
Tôi ước gì chỉ còn có nàng với tôi thôi để tôi có đủ bình tỉnh, bước đến trước mặt nàng, cầm lấy tay nàng, và như có một sức mạnh thần kỳ, hỏi nàng một câu,
I wished there were only us making me confident enough to step in front of her to hold her hands, and as having a powerful miracle, to ask her a question,
“Có phải anh là người mà em tìm kiếm không?” hoặc
“Em có nghe thấy anh đang thầm nói gì không?”
Is it me you are looking for? Or
Have you heard what my heart whispers?
Nhưng mơ ước chỉ là mơ ước. Tôi ngu si dại khờ.
But dreams were just dreams. I was simply foolish.
Tôi- một đứa con ngoan của mẹ tôi- chỉ biết bước đi tiếp.
I - my mother's good child- just knew to keep on walking ahead.
Tôi thậm chí đã không mĩm cười đáp trả. Tôi có thể làm nàng rất đau, cái đau bị vờ vĩnh, bị xem thường.
I did not even smile back. I could make her very painful, a pain of being ignored or, to say the least, insulted.
Tôi có thể làm nàng rơi lệ. Giọt lệ kia sẽ có thể trị giá như những viên kim cương mà suốt cả đời làm việc của tôi không thể bù đắp được.
I could have made her cry. There would be tears of valuable diamonds, that throughout my working life, I can not be compensate.
Hướng về phía họ, tôi gật đầu nhẹ, rồi hướng mắt ra đường, tiếp tục bước đi ra.
Towards them, I nodded slightly, looked at the road ahead of me and continued walking out.
Tôi như vừa nhìn thấy mẹ tôi đang đứng trước. Bà nhìn tôi và không nói gì.
It was as if I were just seeing my mother facing me. She looked at me and said nothing.
Gương mặt đượm buồn khiến bà trông thấy già đi nhiều. Tôi bước thật nhanh đến để nắm tay bà.
Her sad face made her look much older. I was quick to step ahead to grasp her hands.
Nhưng ánh sáng đèn đường đã làm cho hình ảnh ấy tan biến mất.
But the road light made the image vanish.
Tôi đã bỏ mặt B.V và người con gái ấy đứng ngẩn ngơ như tôi đã từng trước đó bỏ rất nhiều cuộc vui, nhiều chầu cà phê, nhiều lần đi ngao du đến khuya của mấy đứa bạn trong lớp.
I left BV and the girl there wondering as I had previously denied my classmates’ a lot of fun, having coffee, wandering several times so late.
Nhưng tôi không bao giờ bỏ cái buổi tối của tôi, buổi học, buổi “mài bút nghiên đèn sách” của tôi.
But I never missed my evenings, studying times, my working hard for the coming college entrance exam.
Trên đường về, xuống dốc, tôi cảm thấy không nhẹ nhàng như hàng ngày.
On the way, down the slope, I did not feel as easy as I did everyday.
Tôi muốn vụt chạy nhanh về phòng trọ để kịp vùi người vào trong chăn, úp mặt xuống gối.
I wanted to run quickly to my rental room to lose myself in the blanket, facing down on the pillow.
Tôi muốn chìm vào bóng tối, chìm vào đống hỗn độn của công thức, các định nghĩa, các quy luật cứng ngắt khó hiểu.
I wanted to sink into the dark, sink into a chaotic pile of formulas, definitions, hard confusing un-memorable rules.
Tôi muốn được mẹ tôi ôm tôi vào lòng. Tôi muốn khóc thật nhiều trong vòng tay của bà, người tôi yêu thương hơn ai hết trên cuộc đời này.
I wanted my mom to hold me. I wanted to cry so much in her arms whom I loved more than anyone else in the world.
Làm sao tôi nói cho nàng hiểu bao nhiêu nhiều tôi thương mẹ tôi. Làm sao tôi giải thích bao nhiêu nhiều tôi cần nụ cười ánh mắt của nàng.
How could I tell BV how much I would love my mom. How could I explain how much I needed BV’s smiles and her eyes.

Làm sao tôi diển tả được bao nhiêu nhiều tôi muốn có một tương lai tốt đẹp cho tôi và người tôi yêu thương khi mà tôi không có những thuận lợi như nhiều kẻ khác quanh tôi.

How would I express how much I wanted to have a better future for me and my be-loved ones when I did not have as many advantages as many others around me did.

Tôi muốn được mẹ tôi hiểu rằng tôi luôn là niềm tự hào, là người mẹ tôi đặt niềm tin, là người mẹ tôi có thể trông cậy- và là kẻ không hề phụ lòng bà- kẻ không phí một giây khắc nào trên Bảo Lộc để rèn luyện.

I wished my mother to understand that I would always be her pride whom she could count on and who would never betray her who never would lose any second to study.

Tôi ước gì mẹ tôi có mặt ngay lúc ấy để gật gù, mĩm cười hoặc chỉ để chau mày nhìn tôi.

I wished my mother to be there nodding her head, smiling or just raising her eyebrows at me.

Thương yêu nhau trong tuổi học trò có thể rất vô hại hoặc vô cùng tai hại.

Falling in love during school time can either be harmless or extremely harmful.

Ai mà biết được những điều gì ảnh hưởng đến việc học.

No body would know what would affect their studies.

Nhưng ai cũng biết rằng việc nén lòng lại khiến cho đèn học sáng hơn, trang sách dể hiểu hơn, bài thi trở nên nhẹ nhàng hơn.

But everyone knows that restraining could make the lights brighter, the pages more comprehensive and the tests easier.

Và mọi bà mẹ đều muốn các con của họ yêu họ hơn ai hết. Tôi yêu mẹ.

Tôi xin mẹ đi học. Tôi chưa hề làm bà buồn.

All mothers would want their children to love them more than anyone else. I love my mom. I asked her to school. I never made her sad.

Tôi chưa hề thất lời hứa- đi đâu- bao nhiêu lâu. Tôi chưa hề tự đánh mất mình. Và đặc biệt, tôi phải làm cho mẹ tôi gấp hai lần vừa lòng- một cho riêng bà còn một kia cho sự ganh tị với ba tôi. Tôi phải là hai lần tốt hơn bất cứ ai khác.

I never would break my promises -where to go- how long to stay. I've never lost myself. And especially, I must make my mother pleased twice one for her own the other for her envy. I must be better than anyone else twice.
Buổi tối hôm ấy có thể cũng là một đêm khó ngủ với nàng. Nàng có thể nguyền rủa tôi. Nàng có thể mong sao tôi biến mất đi.

That evening, it would also be a difficult night for her to sleep . She could curse me. She could wish that I would vanish.
Nàng có thể vờ tôi ngay ngày hôm sau. Nàng có thể nhờ người trao tôi một mãnh giấy nhỏ,

She could ignore me in the following day. She could require someone give me a small piece of paper,

“Anh có biết anh đã làm tôi đau như thế nào không?”

"Do you know how much you hurt me?"

Một buổi sau đó, tôi có thể tự tay trao cho nàng một một bức thư phúc đáp nhỏ. Trong đó, điều khiến nàng chú ý nhất là,

One day later, I could give her a small replying note. In it, what would make her concerned the most would be,

“Làm sao anh có thể dùng lời văn để mô tả anh cảm thấy thế nào về em, về tình thương anh dành cho mẹ anh và bao nhiêu vất vả anh phải trải qua để vào được đại học- bước đầu tiên trong việc lập một cơ nghiệp.”

"How can I put it into words to describe how I felt about you, about the love for my mother and how hard I would suffer to go to college- the first step in making a living.”
Bảo Lộc có một người kẻ một sức hút mãnh liệt, một sự kêu gọi ngọt ngào khiến tôi luôn nhớ về, luôn muốn viết về và luôn muốn kể cho nhiều người nghe.
Bao Loc has a strong person who has a powerful attraction, a sweet call making me always recall, always write about it and always want to tell more.
Từ tối hôm đó đến nay tôi mới thố lộ. Đây là nơi tôi vượt qua nỗi khó khăn nhất của bất cứ một thanh niên nào: tình học trò, và tốt nghiệp trung học.
From that night until now, I have just revealed. That was where I overcame the most difficulties than any young guys’: students’ love, and highschool graduation.
Tôi không bao giờ có thể tạo dựng lại cái khoảnh khắc đó được nữa nhưng cái cảm giác ấy thì vẫn còn khá nguyên vẹn một cách thật đẹp.
I could never create that moment again but that feeling is still intact, very beautifuly.

Rạch Giá tháng 8, 2010
Lương Ngọc Thành- Thành Xì TL 71

Thursday, August 25, 2011

GERHARD SCHROEDER

GERHARD SCHRODER was born in 1944.


He never knew his father who was killed...fighting for Germany during World War II.

Mr. Schroder’s mother cleaned houses to support her 5 children.

His family was poor.

Gerhard had to leave school at age 14 to work in a store.

However later, he returned to school.

He became a lawyer at the age of 32...

Friday, August 19, 2011

HAPPY BIRTHDAY

SINH NHẬT LẦN ĐẦU TIÊN


My first birthday party



Cho cô con gái thứ 10- Như Ngọc- lên trường gọi tôi về gấp vào chiều ngày 19-8-1975, bà mẹ nuôi đã khiến tôi bật khóc vì đây là lần đầu tiên trong đời tôi có tiệc sinh nhật được tổ chức chỉ với 2 người khách và 1 ổ bánh do chính tay bà đã trước đó lén lút làm để tránh né của 10 đứa con ruột ganh tị.



Having her 10th daughter go to my school to ask me to go home urgently in late afternoon on Aug19,1975, my God mother made me cry because this was the first time in my life I had a birthday party held with only 2 guests, a birthday cake which she had secretly baked by herself to avoid her 10 blood envious chidren.



Bảo Như Ngọc lấy ra một cây nến tượng trưng, bảo tôi thắp lên xong, bà tự tay tắt đèn của phòng khách.



Telling Nhu Ngoc to get out a candle as a symbol, telling me to lit it up, she herself turned off the lights in the living room.



Trong ánh sáng bập bùng của ngọn đèn cầy, bà nhắc tôi đọc ra một điều ước và tôi nghẹn ngào ấp úng,

“Ước chi tôi luôn có một gia đình hạnh phúc.”



In the flickering candle light, she reminded me of making a wish and I nearly cried embarrassingly,

“I wish I would always have a happy family.”



Vì hôm đó là thứ năm, tôi phải trở lên trường sáng hôm sau. Bà tinh tế bảo tôi mang phần bánh còn lại để chia cho những người trong phòng tôi.



Just only Thursday, I would have to go back to my school the following morning. She delicately told me to bring the remaining cake to share with my roommates.



Nhìn lại chính mình, nghĩ về mẹ tôi, tôi nắm thật chặt hai bàn tay tự nhủ,

“Chỉ còn có việc học mới có thể tạo ra một khác biệt trong đời ta thôi. Ta vừa có một nguồn động viên rồi và ta chỉ cần có nhiều nổ lực hơn nữa.”



Looking back to myself, thinking of my Mom, I grasped my fingers firmly telling myself,

“Only education would help me make a difference in my life. I have just got an encouragement and I just need more efforts.”



Từ nảy đến giờ ngồi yên, Như Ngọc cảm thấy xa lạ với chính bản thân nàng, người có thừa mứa sự chăm lo thương yêu của bố lẩn mẹ nhưng không luôn làm cho họ hài lòng.



Having sit still, Nhu Ngoc felt strange to herself who had had surfeit of both care and love from both parents but not always made them pleased.



Ai nấy lúc nào cũng cần có mẹ cha như họ lúc nào cũng cần có nước. Chỉ có kẻ mồ côi hoặc người sắp chết khát mới hiểu hơn ai hết cái giá trị của hai thứ bình thường đó.



Anyone needs parents as they always need water. Only those whose parents passed away and who nearly die of water understand more the value of those two common stuffs.



Khi gần nửa đêm, mẹ nuôi tôi bảo tôi đi ngũ để mai còn đi học. Bà lại làm tôi xúc động vì tôi chưa hề được mẹ ruột của tôi động viên nhắc nhở tôi điều gì cả. Quá nhiều người con được quá nhiều tiệc sinh nhật, quá nhiều lời khuyên của bố mẹ họ. Họ thường dửng dưng còn tôi thì không.



At about midnight, my God mother asked me to go to bed for my going to school tomorrow. She made me moved once more because my blood mother had never encouraged me or reminded me of anything. There are too many students having too many birthday parties, many pieces of their parents’ advice. They often ignore them but I don’t.



Rach Gia Aug 19- 2011- my 56th birthday

Thanh Luong

Friday, August 12, 2011

50 ways to ask for one thing

1. When do you have a baby?


2. Could you tell me when you have a baby?

3. Tell me when you have a baby.

4. Let me know when you have a baby.

5. I want to know when you have a baby.

6. Could I know when you have a baby?

7. Would you mind telling me when you have a baby?

8. I wonder when you have a baby.

9. Would you be kind enough to tell me when you have a baby?

10. I’m curious to know when you have a baby.

11. I’m sorry to ask when you have a baby.

12. I can’t imagine when you have a baby.

13. I can’t stop wondering when you have a baby.

14. I don’t care of anything except when you have a baby.

15. It might be impolite but when you have a baby.

16. It’s OK to tell me when you have a baby.

17. It’s your private matter but when you have a baby.

18. It’s up to you to tell me when you have a baby.

19. There’s no way of knowing when you have a baby.

20. There’s one thing I want to know that is when you have a baby.

21. There’s not one thing in my mind that I can’t conceal. But when.

22. There’s nobody knowing when you have a baby.

23. If there’s no problem letting know, tell when you have a baby.

24. If I could ask you a question, It would be when you have a baby.

25. If I were you, I would tell when I’d have a baby.

26. If you are asked when to have a baby, how do you answer?

27. If you were me, would you wonder when I’d have a baby?

28. If you don’t mind, tell when you have a baby.

29. Having a baby is something you’re interested in, right? But when?

30. Telling me when you have a baby is easy, isn’t it?

31. Does having a baby concern you? But how about when?

32. Nothing in the world affects you but when you have one does, right?

33. When you have a baby is what I want to know.

34. Telling me when you have a baby is what I hope to hear.

35. Answering when you have a baby is simple.

36. When to have a baby is something I just care about.

37. To have a baby is obvious but when.

38. What’s it like to tell when to have a baby?

39. Have you got any feelings when to have a baby?

40. That when you have a baby concerns me now.

41. The fact that    when you have a baby influences me.

42. The time when you have a baby drives me concerned.

43. When is the baby born?

44. Am I correct on assuming that you’d better tell when you…

45. This may be the last chance I ask when you have a baby.

46. You might think it’s not important but I want to know when.

47. Has anyone expressed concern when you have a baby?

48. You have been asked when to have it but I really want to know.

49. What you should say is when you have a baby.

50. You’re supposed to have a baby but when.

RG Nov 2, 2009

Luong Ngoc Thanh

Monday, August 8, 2011

12 verb tenses- in an emergency room-

12 VERB TENSES- in an emergency room.


1. A patient who had never been to the hospital was being taken in at 8: 30 PM when the front door was unclocked.

2. The 3 doctors in charge had been caring for all the others.

4. Some nurses have been doing some blood tests and others have gone out since 9 PM.

5. The patient’s son is waiting for the result which will come out in the next half an hour.

6. The son will be going out for some extra money for the medicine.

7. The patient will have passed away when the son comes back without the medicine.

8. Something will have been coming up to the security monitor.

Thursday, August 4, 2011

WHO_DIE_

LEARN WITH 2 WORDS “WHO-DIE-”


( + will, have –ed và be+ing )

1. ai chết?

who-die-?

1. bis. Who died? Ai đã chết?

2. bis. Who’s died? Ai vừa chết?

3. bis. Who’s going to die? Ai sắp chết?

4. bis. Who’s dying? Ai hiện đang chết?

5. bis. Who will die? Ai sẽ chết?

6. bis. Who’ll have died… at 9 ? Ai sẽ vừa chết lúc 9 h ?

7. bis. Who dies?  Ai chết?

8. bis. Who had died and who called? Ai trước đã chết và ai đã gọi đt?

9. bis. Who was dying when the phone rang? AI đã đang chết khi điện thoại reo thế?

10. bis Those who have died  would go to hell. Những ai người vừa chết hổng chừng xuống địa ngục.

SING!

                                      Sing!


                                You sing.

                               Who sings?

                          Who will sing?
                           Do you sing?

                   How do you sing?

                    Why do you sing?

                  Where do you sing?

                   When do you sing?

                    What do you sing?

            What song do you sing?

              For whom do you sing?

            How often do you sing?

           How much do you sing?

  How many songs do you sing?

                             If you sing, I sing too.

                             If you sing, I will hit you.

                       When you sing, I play the guitar.

                       Where you sing  does not matter.

                       But how you sing does.

                        Your singing is important.

       Those who sing can be good at learning English.

Wednesday, August 3, 2011

WAYS TO REPLY

            WAYS TO REPLY

1.    Answer simply.
2.    Just ask for details.
3.    Use an expression to prevent answering directly.
4.    Ask in turn as if you didn’t like the speaker’s way of asking.
5.    Ask for repetition.
6.    Ask for his or her explaination.
7.    Say something even though you don’t get through it.
8.    Use if clause to imagine sonething different.
 For example:
Where were you born, THANH?
If I had a chance to live my life over again, I would like to be born somewhere else you can’t inmagine meaning I have been bored of the people’s way of life, their life styles, the way they live their lives.

MY WAY to practice -1

5 QUESTIONS TO PRACTICE SPEAKING

Monday, August 1, 2011

Monday, July 11, 2011

VẦNG TRĂNG NGÀY ẤY

Ánh Hồng và tôi học chung với nhau từ thuở nhỏ. Nhiều lần mẹ tôi chở hai đứa đến trường và nhiều lượt cha Hằng rước chúng tôi về nhà. Hai gia đình chúng tôi rất thân nhau vì hai ông bố đã cùng dạy một trường, chia nhau một giường, ăn chung một mâm thời họ còn độc thân và cùng nhau về vùng này cất nhà ở sau khi lập gia đình. Hai bà mẹ chia nhau các món ăn, kinh nghiệm dạy con cái. Hai đứa tôi chia nhau đọc một quyển sách, chia hai quà sinh nhật và hai đứa tôi đã cùng nhau tập bơi lội tại con sông này. Rồi bỗng dưng một ngày kia, con sông này trở thành cái rào cản, cái ranh giới ngăn cách chúng tôi và cả hai gia đình.


Vốn là con của một cụ nho và là một nhà giáo, cha tôi rất nghiêm khắc trong việc dạy dỗ tôi. Ông lập ra một bản nội quy, viết tay ra rất đẹp gồm những điều cấm đoán hoặc những điều được thưởng. Điều một- tôi nhớ rất rỏ- “Không nói dối- bị phạt 5 roi”. Điều hai- tôi chưa bao giờ vi phạm- là “Không thuộc bài- bị phạt 5 roi”.

Tôi ít khi vi phạm nội quy của cha tôi. Thích cách dạy của bố tôi, Hồng có lần nói đùa với tôi rằng:

- Hai đứa mình đổi nhau đi. Tớ sang ở bên nhà cậu và cậu qua sống như con trai bên nhà tớ nhé.

Tôi chẳng chịu thua tí nào:

- Thôi được. Nhưng thế này có phải hay hơn không nào. Tuần này hai đứa ở bên nhà này. Tuần tới ta qua sống bên nhà bên kia. Có vui hơn không nào?

Chúng tôi đều là con một. Không có đứa nào vui khi cứ suốt ngày trong nhà chỉ có ba ngừơi. Ánh Hồng không thích chơi với búp bê và các trò chơi của con gái. Hàng ngày nàng chỉ có tôi để trò chuyện, tâm tình. Tôi dạy cho nàng cách bắn giàn ná. Tôi bỏ cả ngày để làm cho nàng một cái ná thật đẹp và nắn những viên bi đất sét tròn xoe. Một lon đầy các viên bi đất sét ấy với cây giàn ná mà tôi tặng đối với nàng trị giá như một hộp đạn của người thợ săn. Hồng hóm hỉnh chọc tôi:

- Thấy đứa nào bén mảng đến nhà, cậu hỏi ngay nó xem “muốn ăn đạn bi đất sét không?” Tay này bách phát bách trúng đấy nhé. Từ bên nhà tớ, vút một phát, “đạn” ngay vào mông, chạy không kịp đâu đó nhé.

Tôi phì cười, trả đủa:

- Còn con mèo mù nào thơ thẩn trước nhà Hồng hả? Tớ tặng ngay một bi vào giửa trán. Hôm nào ta thi bắn nhé! Hay là ta bắn tin cho nhau đi!

Hồng chu mỏ,

- Bắn tin gì?

- Này nhé, giờ mà cứ gọi nhau ơi ới từ bên nhà cậu qua sông bên nhà tôi thì thật là trẻ con. Viết ra những gì cậu cần gì trên mẫu giấy nhỏ. Cuộn nó quanh viên bi rồi bắn qua cho tớ.

Hồng reo lên như vừa được thêm một điểm mười vậy,

- Đúng là một thiên tài. Nhỡ tớ bắn vỡ tấm kính tủ áo nhà cậu thì sao nào?

Tôi đáp ngay không một chút suy nghĩ.

- Tớ phải chịu một trận đòn một trăm roi chứ sao nữa.

Ánh Hồng cũng nhanh không kém.

- Tớ sẽ chịu thay cho cậu năm chục nhé.

- Nhưng bố tớ không nỡ nào đánh đòn cậu đâu.

- Tớ cứ nằm ngay sát bên cậu đấy thôi. Cả hai cùng chịu 100 hèo vậy.

Hồng bật cười khanh khách thật hồn nhiên.

Tôi lay tay nàng và hỏi ngay.

- Thế hèo là gì vậy mà cậu cười vui thế hả.

Hồng tru tréo,

- Ông tướng ơi. Hóa ra ông chưa đọc truyện kiếm hiệp bao giờ à?

- Ôi, bố tôi đánh nát đít ra đấy. Cái thứ ấy mà còn phải nói!

- Này nhé, hèo là cái cây dài dài, bác nông dân đo đất ruộng đấy mà.

- Thế hở? Một hèo thôi là cậu phải bỏ chạy rồi. Làm sao đến 50 hèo?

Hồng quay ngoắc lại, lắc lư cái mông, hai tay chống lên hông, thách đố tôi,

- Này cậu thử xem. Tay này con cháu của Bà Trưng Bà Triệu đấy nhé.

- Tớ xin. Cho tớ xin. Thôi biết rồi, khổ lắm nói mãi.

Hồng cũng đòi tôi dạy nàng đá bóng. Tôi đập con heo đất gom tiền đi mua một quả bóng. Sáng chủ nhật sau, tôi dạy nàng cách lấy đà, đặt chân trụ. Tôi chỉ cho nàng cách giử quả bóng khi tôi chuyền tới và hai đứa tôi tập cho đến khi tối mịt. Khoảng 3 tháng sau, một hôm tụi con trai của lớp Hồng thách đá bóng với lớp chúng tôi.

Cả lớp tôi nhao nhao lên. Tụi nó chỉ biết trông cậy vào tôi, tay săn bàn nhất trường: “Thành ơi! Biết trả lời sao?”

Tôi ung dung,

- Cứ thư thả nào. Đứa nào đi hỏi xem đá với nhau thế nào? Một chầu chè đậu xanh nhé, mỗi cầu thủ được tọng bao nhiêu tùy thích nhé. Nếu chúng nó chịu, thì… sáng chủ nhật này ta cho chúng nó biết tay ta. Thành này mà máu me lên, thì bảo bọn nó cố tìm cái thúng to mà đựng nhé.

Tôi có duyên săn bàn và là linh hồn của đội bóng lớp tôi- 7.B. Còn lớp của Hồng từ xưa giờ có tay nào đá ra hồn gì đâu. Thật bẽ mặt nếu chúng tôi đá thua. Không hiểu sao tôi muốn hằng đi xem trận đá này. Gặp Hồng sau khi tan học tôi hỏi ngay.

- Này cậu! thằng chết tiệt nào bên lớp của cậu dám rủ rê đá với tụi này vậy?

Hồng thản nhiên và có vẻ như chẳng màng đến cái tin nóng hổi đấy.

- Ai đâu mà biết!

- Thế cậu đi xem ủng hộ nhé? Bọn con gái lớp tớ kéo nhau đi hết cả đấy.

- Cái bọn “công chúa” đó biết gì về bóng đá? Cứ hò la như bọn trẻ con ấy.

- Thôi mà. Hứa với tớ nhé. Cậu sẽ được mời 2 chén chè nhé. Sướng nhé!

Hồng liếc nhìn tôi và mỉm cười thật đẹp, đẹp như tiên nga vậy. Mà tôi có nhìn thấy tiên nga bao giờ đâu cơ chứ. Tôi tự nhủ: Ta phải chơi một trận ra hồn mới được.

Buổi sáng đáng nhớ ấy rồi cũng đã đến. Trời nắng đẹp. Tôi thấy lòng ấm áp như cái nắng ấm hôm đó vậy. Chân tay cứ ngứa ngáy chư có hàng ngàn cây kim nhỏ châm chích tôi vậy. Lòng tôi thấy rạo rực như thể tôi sắp đá biểu diển để được tuyển làm một cầu thủ chuyên nghiệp vậy.

Bác Thịnh xuất hiện khi chúng tôi chuẩn bị vào trận. Bác quát mắng chúng tôi và chỉ tay về phía Ánh Hồng,

“Con gái mà chơi đá bóng à? Ai tổ chức? Dẹp cái trò này ngay.”

Bố tôi vội từ nhà chạy ra,

“Có chuyện gì thế hả bác?”

“Còn chuyện gì nữa à? Không thấy chúng nó- trai gái- đá bóng ngay cái sân chào cờ của trường à?”

Chiều hôm ấy trên bảng nội quy có thêm 2 câu bố tôi mới viết ra,

“Chơi bóng đá bị phạt 20 roi và bơi qua sông bị phạt 20 roi.”

Mẹ tôi can thiệp,

“Bác Thịnh chắc có chuyện gì không hài lòng nên mới trút cơn thịnh nộ lên mấy đứa trẻ đấy thôi. Thể nào bác cũng sẽ bình tâm và xin lỗi “bố nó” thôi.”

Bố tôi cố gắng lắm mới nói một cách từ tốn,

“Từ ngày chuyển lên làm việc trên huyện, ông ta ra vẻ là người quan trọng, muốn biến mọi chuyện thành quan trọng để được mọi người để tâm tới. Tôi không chịu loại người ấy, cái kiểu ấy.”

“Bố nó để tôi qua nhà Bác Thịnh để hỏi chuyện bác gái xem sao.”

Bố tôi gạt phăng ngay,

“Tôi không muốn thế. Tôi không muốn nghe nói đến cái ngữ ấy.”

Tôi cảm thấy đau như bị cắt một phần cơ thể, như đang bị phẩu thuật mà không được gây mê, như bị một cú đá thật mạnh một cách bất ngờ. Có ai chưa từng phạm lỗi đâu nhỉ? Tôi không tin rằng bố tôi và bác Thịnh cố tìm cách “đá nhau” như cách người ta đấu võ đài mà tôi mong rằng họ chỉ hiểu nhầm nhau hoặc bác ấy tìm chổ để trút cơn giận lên chúng tôi. Ánh Hồng nói ra điều mà rất ít con gái để tâm đến,

“Tớ có thể làm được những gì cậu làm đấy nhé. Đá bóng là một chuyện nhỏ. Tớ sẽ nói với bố rằng tớ có thể làm nhiều hơn thế chỉ trừ một điều: “chuyển được vầng trăng qua bên kia sông cho cậu” mà thôi. Tớ sẽ bơi qua sông thăm cậu khi tớ muốn. Tớ có thể nằm kế bên cậu để chia số roi cậu bị bố cậu phạt. Tớ có thể trở thành một tay săn bàn có tiếng như cậu. Còn cậu có thể chụp bóng như tớ không nào? Ai trong hai đứa ta trách nhiệm cho nhau được nào? Tớ có ngã, cậu nâng nhé.?”

Sau này tôi mới biết rằng Hằng đã tập nhảy dây, nhồi bóng bằng chân và tự chụp bóng, tự tập ngã trên bải cỏ để chụp bóng sệt như nàng đã xem các thủ môn trong đội huyện tập luyện vì nàng đã muốn chứng tỏ rằng nàng sẽ làm những gì nàng muốn. Khi tự so mình với các cô gái xinh đẹp thục nữ khác, Hồng muốn tạo ra một sự “khác biệt”. Hồng rất muốn làm tôi hài lòng vì tôi thường tỏ ra không bằng lòng điều này hoặc điều khác với nàng- người duy nhất tôi có thể tâm tình.. Hồng đâu có ngờ rằng bên kia sông tôi muốn giữ nguyên như vậy. Bên kia sông là nơi tôi muốn thấy Hồng thướt tha dịu dàng đúng kiểu con gái. Phía bên đây là tôi- đúng kiểu con trai, hào hùng tài ba và trách nhiệm. Hai phía sông bổ xung kết hợp lại thành một sự hoàn hảo, đẹp đẻ như hai phần của một bức tranh đẹp.

Vầng trăng bên kia sông sẽ không đẹp nữa nếu không có con sông. Nó sẽ chẳng có ý nghĩa gì nếu không có ai bên này sông ngắm nhìn nó. Vầng trăng bên kia sông sẽ không phải của riêng ai nhưng đó là một kho tàng của tôi, một món quà tạo hoá đã ban tặng riêng tôi. Nàng, bên phía kia sông, cũng cảm nhận như thế nhưng hai đứa tôi là hai cá thể khác biệt nhau. Chúng tôi cần có nhau để gắn kết để tạo ra một điểm chung, rất chung cho riêng hai đứa tôi mà thôi. Dòng sông là một sự chia cắt vật lý đơn giản nhưng cái khoảng cách tinh thần của bố nàng và bố tôi mới phức tạp làm sao. Chúng tôi có thể từ hai bờ cùng bơi đến giửa dòng để nắm tay nhau để trò chuyện một lúc rồi bơi về. Bác Thịnh và Bố tôi thì không thể nào từ hai điểm đơn giản cùng nhau thảo luận để đi tới một điểm chung. Vì sao thế? Sự đố kỵ, tính tự phụ hoặc tự ti mặc cảm nhất là cái “ tôi “ của cả hai quá lớn. Bố tôi không thể giải thích được vì sao tôi sẽ chịu phạt 20 roi nếu tôi bơi qua sông, hoặc 20 roi nếu tôi chơi bóng đá. Bác Thịnh thua vì không thể giải thích được tại vì sao ông lại muốn đem cái chuyện đá bóng của chúng tôi lên tới huyện để thưa gởi gì gì đó. Bác cũng không thể giải thích cho Hồng nghe tại sao nàng không được chơi bóng đá với các bạn học khác trong lớp.

Đời là một trường học thật lớn, một trận đá bóng thật lớn. Dòng sông là một ranh giới nhỏ có thể là một cản trở đối với người này nhưng có thể là một thuận lợi của kẻ khác. Vầng trăng bên kia sông của tôi có ý nghĩa rất lớn với tôi nhưng có thể nó chẳng là gì với Bác Thịnh cả. Sau vụ tranh cải đó, bố tôi và Bác Thịnh không bao giờ nhìn mặt nhau. Hai đước tôi vẫn đi học chung như lâu nay nhưng mẹ tôi hoặc mẹ nàng không bao giờ đưa chúng tôi về nhà. Chúng tôi không chơi bóng đá nữa và Hồng cũng không còn muốn làm một khác biệt nữa. Một hôm, trên đường từ trường về nhà, Hồng buồn bã cho tôi biết gia đình nàng sắp dời đi đến một huyện khác, Bác Thịnh chuyển công tác. Vào cuối tuần này, ngay hôm trăng rằm, bên nhà nàng sẽ có một tiệc chia tay hẳn hoi.

“Cậu phải hứa là không được chểnh mảng việc học, không bỏ bóng đá và nhất là không được quên tớ nhé.”

“Tớ luôn nhớ cậu và nhớ trận đá mà tớ chưa kịp ghi bàn thắng.”

“Chắc không ?”

“Tớ luôn nhớ những gì trải qua trong đời tớ.”

Tôi về nhà hôm đó với một tâm trạng nặng nề mệt mỏi. Tôi sẽ không còn có lý do để bơi qua sông và bố tôi sẽ xoá bỏ cái điều cấm đóan đó. Mẹ tôi lo lắng khi trông thấy tôi thẩn thờ như người mất hồn. Tôi buộc lòng phải nói dối mẹ tôi rằng vì tôi đang lo cho kỳ thi toán vào tuần sau, nên mới đờ đẩn như thế. Tôi đoán rằng bên nhà nàng, mẹ nàng cũng bị nàng nói dối như giống như vậy. Tôi trông chờ từng ngày qua đi như người ta mong đến ngày trọng đại trong đời của họ vậy.

Từ lúc mặt trời chưa xuống khuất rặng cây ngoài vườn, bên nhà nàng đã vang vang tiếng cười nói, tiếng vỗ tay, tiếng xe gắn máy chạy đến hoặc chạy đi. Bên này sông, trong nhà tôi, bố mẹ tôi đọc sách báo như mọi khi. Như mọi chủ nhật khác, tôi phải chuẩn bị cho bài vở của ngày thứ hai hoặc cho những ngày kế tiếp. Với tôi hôm ấy không phải là ngày dành cho bài vở mà là ngày dành cho việc chia tay người tôi yêu quý và thân thiết nhất.

Trăng hôm ấy thật tròn và sáng đẹp nhưng trong lòng tôi như có mây đen đầy trên bầu trời, tối xầm như đêm 30. Tôi đứng lặng nhìn qua sân sau bên nhà nàng. Bất chợt, Hồng xuất hiện một mình, sáng quắt như một thiên thần dưới vầng trăng sáng. Tôi bước vội ra phía bờ sông để nàng nhìn thấy tôi. Tôi ra hiệu chào nàng và nàng lập tức chào trả ngay. Thường tôi có thể nói to lên để nàng nghe tôi nhưng tối nay thì không được. Bên nhà nàng đang ồn ào. Bên phía bên này yên tỉnh hơn nhưng bố mẹ tôi đang đọc sách. Hai đứa tôi đứng yên một chốc. Không lâu sau đó bất chợt Hằng ra hiệu bảo tôi chờ nàng giây lác. Nàng bước vào trong nhà thật nhanh và trong một phút chốc nàng trở ra với cái giàn ná và vội đưa lên ngắm để bắn qua tôi. Tôi chưa kịp phản ứng gì thì vèo một cái hòn bi đất và miếng giấy bao quanh vừa rơi xuống sân nhà tôi. Tôi tìm hòn bi, mẫu giấy đó và đứng bên cửa sổ đón ánh sáng hắt ra để đọc cái bức thư đặc biệt đó.

“Cậu này, Tớ rất muốn chia tay với cậu. Mình có thể đi đâu hay ngồi trò chuyện lâu với nhau nhé. Thời giờ trôi qua nhanh quá. Sự vật đổi thay nhanh quá, phải không? Tớ muốn thấy cậu thay đổi nhưng để tiến bộ hơn, giỏi dang hơn nhé. Tớ hứa sẽ làm những gì cậu mong muốn.

Chúng ta mãi là bạn tốt của nhau nhé.

Trương Ánh Hồng.”

Tôi run lên vì những lời nàng viết. Tôi như muốn làm một điều gì cho nàng. Bỗng bên kia sông, Hồng nhẹ nhàng tuột xuống cái cầu tàu để bơi qua tôi. Tôi lập tức phóng xuống sông với tốc độ của những tay cứu hộ chuyên nghiệp. Tôi bơi thật nhanh để đón nàng. Nhận ra ngay tiếng tôi phóng xuống nước, bố mẹ đã vội vã rọi đèn xuống sông để quan sát Hồng vì họ biết rằng nàng chỉ vừa mới biết bơi đấy thôi. Phía nhà bên sông có ai đó đã tri hô lên. Một số đông khách đổ xô ra bờ bên kia để xem sự tình ra sao. Tôi càng bơi nhanh hơn để đón Hồng. Tôi nắm vai nàng hai đứa tôi cách bờ bên kia khoảng 8 mét. Tôi kéo tay nàng choàng qua người tôi và bơi tiếp vào bờ trong sự trông chờ của mọi người. Mẹ nàng chờ chúng tôi với một khăn lông thật to. Hằng đứng nép vào tôi như để tìm sự che chở. Em run nhẹ nhưng rất bình tỉnh. Tôi càng trở nên tự tin hơn để bảo vệ nàng để giúp nàng ấm hơn. Bác Thịnh bực dọc hỏi tôi,

“Cháu bơi qua đây để làm gì?”

Hồng vội can thiệp,

“Ảnh bơi đến để giúp con mà bố.”

Ông ấy tỏ vẻ không hài lòng:

“Cháu biết cái Hằng bơi được, đúng không nào?”

Tôi cố trấn tỉnh để trình bày một cách văn vẻ,

“Vâng! cháu nhìn thấy vầng trăng bên sông đẹp quá lại vừa chợt thấy Ánh Hồng nên cháu muốn bơi qua thăm và cùng với Hồng…

Một ông khách nào đó đỡ lời:

“…ướt như hai con chuột lột.”

Cả nhà phá ra cười. Mấy người đàn bà kéo ra sau nhà. Hồng theo mẹ vào phòng để thay đồ. Tôi được một ông khách thưởng cho môt chai nước ngọt và trái cây. Bác Thịnh đưa cho tôi cái áo thun rộng thùng thình của Bác ấy. Ông ta kéo tôi ra phía cầu tàu và gọi qua bên nhà tôi thật to:

“Hai bác yên tâm nhé! Cháu Thành ở đây chơi với chúng tôi một tí nhé.”

Bố mẹ tôi bên kia nói nhỏ điều gì đó rồi vẫy tay rồi vào trong nhà. Tôi vui như vừa ghi bàn thắng một trận đấu lớn. Tôi không hề nghĩ đến 20 roi bị phạt. Có lẻ bố tôi lần này phá lệ hoặc Hằng sẽ tình nguyện nằm cạnh tôi để chia hai số 20 “hèo” ấy.

Chúng tôi xa nhau không bao lâu thì Bác Thịnh làm lành với bố tôi. Sau này, khi về hưu, bác Thịnh dọn về nhà cũ. Sau khi học xong đại học, chúng tôi thành hôn và hiện có hai con với nhau. Mỗi lần đến ngày rằm, nhà tôi thường nhắc đến “Vầng trăng năm ấy” còn tôi thì thỉnh thoảng rủ nhà tôi bơi qua sông để ngắm trăng cho rỏ hơn, thế thôi!

Rạch Giá 9- 5- 2011