Saturday, March 31, 2012

HIS LONG RANGE GOAL

Friday, March 30, 2012

Help them- help us- Starlight

Tuesday, March 27, 2012

CALL IN SICK- vocabulary review

Friday, March 23, 2012

"It's good." Paul said that it was good.

LEARN FROM A VERY COMMON QUESTION

A learner asks me:
- What is your name?
I answer:
- My name is Thanh.
Then I go on.
1.       Since my name is Thanh, do you think what my brother's is?
1. bis. Since mine is Thanh, what d' you think my brother's is?
2. If my name is Thanh, tell me what yourS is.
3. That my name is Thanh reminds you of something.
4. Whether my name is Thanh or Bai doesn't matter to you.
5. Because my name is Thanh, I always want to be successful.
6. Those who know that my name is Thanh are pleased to meet me.
7. Although my name is Thanh, I often fail.
8. Why my name is Thanh  is reasonable and understandable, right?
9. How I was named Thanh is clear, isn't it?
10.When I was named Thanh is unknown.

Saturday, March 17, 2012

Monday, March 12, 2012

INTONATION PRACTICE- American pitch pattern

SPEECH TRAINING- stage 2

SPEECH TRAINING- part

THE BOY AND THE PUPPIES

A store owner was tacking a sign above his door that read 'Puppies for Sale.'



These signs had a weird way of attracting children. And sure enough, a little boy appeared at the sign.


"How much are you gonna sell those puppies for?" he asked.

The store owner replied,


"Anywhere from $30-$50."


The little boy reached into his pocket and pulled out some change.


"I have $2.37, can I have a look at them?"


The store owner smiled and whistled and out of the kennel came Lady, who ran down the aisle of his store followed by five teeny, tiny balls of fur.

One puppy was lagging considerably behind. Immediately, the little boy singled out the lagging, limping puppy and said,


"What's wrong with that little dog?"


The man explained that when the puppy was born, the vet had said that it had no hip socket and would limp for the rest of its life.
The little boy got really excited and said,


"That's the puppy I wanna buy!"

The man replied,


"No, you don't wanna buy that little dog.


If you really want him, I'll give him to you."


The little boy got quite upset. He looked straight into the man's eyes, pointing his finger and said, "I don't want you to give him to me. He is worth every bit as much as the other dogs and I'll pay the full price. In fact, I'll give you $2.37 now and 50 cents every month until I have him paid for."

The man countered,


"You really don't want to buy this puppy. He is never gonna be able to run, jump and play like other puppies!"

To this the little boy reached down and rolled up his pant leg to reveal a badly twisted, crippled left leg supported by a big metal brace.


He looked up at the man and said,


"Well, I don't run so well myself, and the little puppy will need someone who understands."

10 surprising things that boost your health

Think you know what’s healthy and what’s not?



You may be surprised. While we all know the basics of healthy eating and exercise, there are many unexpectedly healthy things you may not be aware are good for you.


Here are our top 10 surprising things that can make you healthier.
Taking photographs



If you find yourself getting snap happy on a holiday or night out, this may be no bad thing.


Research suggests that recalling good memories and having a positive view of the past can help boost happiness levels and health, yet according to separate research we find it more difficult to recall good memories than bad ones.


If you have trouble focusing on happy memories, try compiling some photo albums of your favourite moments for an instant health and happiness boost.

Thursday, March 8, 2012

CANON EDS 450D

SUB- CLAUSE in a paragraph

This is between you and me.



That’s the first thing you’ve said   that makes any sense


because that’s exactly what I am at .


You have said what you mean to say.


You listen to me.


You say you don’t wanna tell me   how to live my life.


So, what d’ you think you’ve been doing?


You tell me what rights I’ve got or haven’t got,


what I owe you for you’ve done for me.


Let me tell you something. I owe you nothing.


If you carried that bag a million miles,


you did what you are supposed to do  because you brought me into this world .

Wednesday, March 7, 2012

Hey, JUDE by Beatles

Let's get loud- Jenifer Lopez

Miss Universe 1995 - top ten interview

Tour de France champion-

When you say nothing at all-

ĐỘI KIÊN GIANG năm 1981

Một trong những điều tôi không hề nghĩ đến là việc tôi vào đội tuyển Kiên Giang năm 1981 và một trong những điều bất ngờ của giải đấu năm đó là Kiên Giang đã không phải là nhà vô địch.



Đội chúng tôi- Công Ty Vật Tư Tổng Hợp- vô địch tỉnh làm nòng cốt và đội thứ nhì- Xí Nghiệp Ô Tô đóng góp 3 cầu thủ. Nhờ uy tín cá nhân của ông bầu, Chú 6 Ân, Huỳnh Hùng- đội Bưu Điện Thành Phố và Minh Trường- Quận 6 T.P đã về đầu quân. Điều khiến cho nhiều khán giả ngưỡng mộ đội của chúng tôi là sự có mặt của một ngôi sao thời bấy giờ: Mười Nín- tiền vệ tài năng của đội Cảng Sài Gòn- như là huấn luyện viên. Đó là lần đầu tiên Kiên Giang chơi trong một mùa bóng đá rất ấn tượng ở phần đầu giải B toàn quốc- giải bóng đá hạng nhì bây giờ.


Nằm trong bảng 1, chúng ta đá một lượt để tranh vé lên hạng với: An Giang, Tỉnh Đội Đồng Tháp, Quân Khu 9, Minh Hải và Vĩnh Long. Vì không có sân riêng cho nên chúng tôi ít có khán giả nhà. Trận đầu ra quân, Kiên Giang gây một tiếng nổ lớn sau khi hạ Minh Hải 5-1 trên sân Vĩnh Long. Ba vị tướng từ Sài Gòn lên xe đò trở về nhà khi mà một số cầu thủ “cưng” trong đội ung dung chạy Honda về Rạch Giá. Qua sân Sa Đéc- Đồng Tháp, chúng tôi thắng Vĩnh Long 1-0 không mấy khó khăn. Hồng Râu- đội X.N Ô Tô, bị chấn thương nhẹ và ra hiệu xin nghỉ ngay đầu hiệp hai. Tôi có dịp trổ tài. Huấn Luyện Viên rất lo vì tôi vào thay thế khi đội chịu một trái phạt gián tiếp ngay khu vực 16 mét 50. Mặt sân cát và kích thước nhỏ đã gây khó cho chúng tôi tuy nhiên khán giả Sa Đéc ủng hộ chúng tôi như đội nhà của họ vì chúng tôi đá nhẹ nhàng và “nhuyển nhừ”. Thiên hạ cứ đinh ninh rằng chúng tôi xuất thân từ đội Cảng trẻ.


Cái trận đá với An Giang có khán giả đông nhất. Từ ba phía- sân bóng đá Quân Khu 9 có khán giả Cần Thơ, dân An Giang thuê 3 xe đò qua ủng hộ cái đội cưng yêu của họ và dân Kiên Giang cởi ngựa sắt HonDa qua xem trận thư hùng, được xem như trận chung kết sớm của giải. Chúng tôi ra sân với bộ độ nổi nhất trong 6 đội: áo thun tay dài màu vàng chanh, cùng màu vớ, quần đen có số màu vàng thêu rất sắc nét và trái bóng ngoại duy nhất trong của giải- hiệu “Mikasa”- made in Japan- rất hiếm hoi mắc mỏ thời bấy giờ. Tương phản nhau, họ mặc áo đỏ dài tay, quần trắng vớ đỏ sang trọng. Cặp tiền vệ của đối phương- Mi Sên và Mi Tư hai anh em ruột- như làm xiếc khu vực trung tuyến. Bên phía chúng ta, Huỳnh Hùng và Đẩu- đội trẻ quận 6- mới về Rạch Giá- cũng như hai anh em. Phi Hùng, thay vì đá góc trái, được chơi như một tiền vệ tự do. Anh Mười cho đội chơi ba tiền vệ để kềm bóng tốt hơn vì ta chỉ cầu hòa. Anh giải thích,


“An Giang chơi nhuyển toàn đội còn tụi mình mới ráp lại. Họ có sức bền toàn đội còn mình có mấy đứa không tập đều. Khán giả của họ quá đông. Sân QK 9 lớn và hôm nay gió nhiều. Có lẻ mình chỉ quen bóng hơn họ.”


Trong lúc nghỉ giửa hiệp, Đạt- trung phong- và tôi khởi động với sự háo hức được chơi trong hiệp hai. Chụp những quả đá vừa mạnh vừa xệch của Đạt, tôi nhận ra cái giá trị của mặt sân tốt và trái bóng ngoại. Đá hều với Kiên Giang, toàn thể đội An Giang và khán giả toàn tỉnh không hài lòng với kết quả này nhưng họ rất hài lòng vì cái cách chúng tôi chơi với họ, đẹp, có kỹ thuật, có bài bản và có sự tiến bộ rỏ nét. Hai đội chơi một trận đẹp như kiểu của Barcelona với Real Madrid.


Về Sân Quang Trung, trên đường lên cầu Cần Thơ bây giờ, cát khô nóng, tôi được giao trấn giữ khung thành ngay từ đầu. Đối thủ trận này là Tỉnh Đội Đồng Tháp, không có tiếng tăm gì, toàn bộ cầu thủ trẻ có tầm vóc hơi dưới trung bình. Ngay khi khởi động tôi đã hơi lo khi nhận ra cái “tuột chân” vì cát khô nóng và cái “hóc nóng của nắng tháng hè”. Anh Mười và 5-6 người bạn học của tôi cổ vũ hết mình làm tôi chơi hay hơn hẳn. Giửa hiệp hai, chúng tôi xuống trong khi họ chơi như mới vừa vào cuộc vậy. Bị dẩn trước 0- 2 trong hiệp đầu, Tỉnh đội Đồng Tháp cố gắng dành lại “những gì đã mất” trong khi phía Kiên Giang, nhất là tôi, hơi lo sợ “mất luôn những gì đã có”.


Huỳng Hùng- lớn tuổi nhất- 29- không còn giữ bóng trong chân được nữa. Hàng tiền vệ rời rạc. Hàng tiền đạo không hề giành bóng với hậu vệ đối phương. Tùng- Trung vệ thòng không còn theo kịp các đường chọc trung lộ bên cánh phải. Khi vừa có một quả chọc khe khác, và khi sân cát không giữ được vạch vôi khu vực 16 mét, tôi đã vọt ra khá kịp thời. Thay vì choài người chụp, hay kiểu stacking- chùi bóng bằng hai chân, tôi đã phá bóng bằng chân phải. Vì chân trụ bị tuột trên cát, tôi đá hụt trái bóng và tiền đạo của họ xuống bóng, xút thành bàn, rút ngắn cách biệt tỷ số. Tôi phải cà nhắc ra sân và không bao lâu sau họ lập lại đường chuyền bóng cũ và cũng cầu thủ đó ghi bàn gở huề.


Trận cuối cùng, chúng tôi trở lại sân Sa Đéc để đá với Quân Khu 9- đội bóng “lót đường” trong bảng. Vì Hồng Râu viện lý do vợ sinh nên tôi phải mang găng vào khuôn gỗ khi mà cái đầu gối phải xưng vù. Với 2 trận thắng, 2 trận huề, chúng tôi đang có 8 điểm, tỷ lệ bàn thắng thua 7-3 trong khi kẻ cạnh tranh cái vé lên hạng- An Giang vừa được 10 điểm- 3 trận thắng, 1 trận huề, tỷ lệ thắng bàn thua 10- 2. Khi Kiên Giang chơi với đội “dưới cơ” thì An Giang chơi với đội đang đội sổ- Minh Hải. Nếu cả hai đội, có tên cuối là GIANG, toàn thắng, thì đội bóng đang hơn điểm cũng sẽ tiếp tục hơn 2 điểm nữa. Nếu Minh Hải làm được điều thần kỳ- hạ An Giang, hoặc An Giang bị họ cầm hòa có tỷ số, thì chúng tôi phải thắng khá đậm để có thể đút vào túi chiếc vé lên hạng. Nhưng thực tế thì ngược lại. Thắng đậm Minh Hải 4-0, tăng số điểm thành 13, tỷ lệ bàn thắng thua 14-2, đội An Giang vô địch. Chúng tôi huề với QK 9, 1-1 và kết thúc giải với 9 điểm, tỷ lệ 8- 4. Đội Kiên Giang năm ấy đã tan rả và ít có ai còn chớ giải đấu năm đó nữa.


Thất bại trong một mùa giải không phải là chuyện lớn nhưng với tôi từ một tiền đạo của đội lớp 12 TL cho đến thủ môn của đội tuyển tỉnh .


Rạch Giá, Feb12-2012

I dreamed to fly- David Copperfield

Principles of teaching

WRITE TO ME

Monday, March 5, 2012

I LOVE MOMMY- DADDY

ELSY VENTURA

THU THUY

During three years in Bao Loc, in more than 800 days and nights in the cool, boring town, that was the only night I couldn’t get to sleep.


After visiting Uncle Luan, I hurried home, trying to bed as early as usual, but the girl’s eyes made everything diverse, making me stay awake, comforting me, giving me a such warm breeze blowing through my remaining days in Bao Loc, just for me. From an alley on right side of the military medical station, across Bao Loc church, leading to the 20th highway, I walked home pretty fast as usual.

Day by day, how much to learn, how much to understand, how many difficult math problems to be solved became more important to me than any one else. Day by day, my habit of going to bed on time to wake up on time the next morning was what no one cared but me. Walking slowly as a gentle middle- aged guy, I suddenly startled.

A lightning- like flash shone a cold corner of the sky brightening every covered place in my soul, tying my legs. I couldn’t walk any more although I had passed in front of her Agricultural class seeing the lovely light in her eyes many times for almost 3 years.

That evening, next to a girlfriend waiting for a smoked corn, Bich Van looked at me with her brighter, happier, friendlier or even a more interesting, surprising eyes. I didn’t recognize the girl next to her. Maybe, this area light blinded me. Perhaps, there was no one making me moved just her. The road light made everything blurry but I could recognize two of them friendly smiling, politely greeting, softly inspiring me to stop, tell me to steps closer and do something that I could not imagine.

It was cold in Dec. Wearing a sweater, I felt as hot as I were in a corner of a desert. I sweat as if I were suffering Malaria. I was held captive in their two eyes and smiles. My legs were like being frozen making my steps unstable just like an animal having been shot at its heart with a sweet bullet. I felt my chest wet. The warm of blood made me alert. I fell like a prisoner facing a group of soldiers just firing me to commit my death sentence. I feel like a mendicant friar who stepped in front of his lovely house with some family members’ eyes calling. I felt like a baby child, ignoring stupidly not running to get a worthy gift from people waiting to distribute. I felt my two ears were burnt on the coat oven by the street vendor. I wished I could have collapsed. I wished I would die. I wished the earth would stop spinning and the time would stop going by. I only wished there were only her and me to make me confident enough to step in front of her to hold her hands, and as a powerful miracle, to ask her a question,

“Is it me you are looking for?” Or

“Have you heard what my heart whispers?”

But dreams are just dreams. I was simply foolish. I - my mother's good child- just went on stepping. I did not even smile back. I could make her painful, a pain of being ignored or, to say the least, insulted. I could have made her cry. There would be tears of valuable diamonds, that throughout my working life, I can not compensate.
Towards them, I nodded slightly, looked at the road ahead of me and continued walking out. It was as if I were just seeing my mother facing me. She looked at me and said nothing. Her sad face made her look much older. I was quick to step ahead to grasp her hand. But the road light made the image vanish. I left BV and the girl there as I had previously denied my classmates’ a lot of fun, coffee, wandering several times so late. But I did not miss my evenings, studying times, my working hard for the coming college entrance exam.

On the way, down the slope, I did not feel as easy as usual. I wanted to run quickly to my rental room to lose myself in the blanket, facing down on the pillow. I wanted to sink into the dark, sink into a chaotic pile of formulas, definitions, hard confusing un-memorable rules. I wanted my mom to hold me. I wanted to cry so much in her arms who I loved more than anyone else in the world. How could I tell BV how much I would love my mom. How could I explain how much I needed BV’s smiles and her eyes. How would I express how much I wanted to have a better future for me and my be-loved ones when I did not have as many advantages as many others around me did. I wished my mother to understand that I was always her pride. I wished my mother to be there nodding her head, smiling or raising her eyebrows.

Loving each other during schooldays can be harmless or extremely harmful. Who knows what affects the schooling? But everyone knows that spending on books, assignments and high school graduation could make the lights brighter, the future better and all mothers want their be-loved children to do more than anyone else. I love my mom. I asked her for a permission to go to school. I never make her sad. I never break my promise -where to go- how long to be out. I've never lost myself. And especially, I must make my mother pleased twice- one for her own will, the other for my dad’s. I must be two times better than anyone else.

That evening would also be a difficult night for her to sleep. She can curse me. She could wish that I would disappear. She could ignore me the next day. She could ask someone to give me a note,

"Do you know how much you hurt me?"

The following day, I could hand her a note to reply. In it, what would make her most interested would be,

"How can I use the words to describe how I have felt about you, about the love for my mother and how hard I will have to try to go to college- the first step in making a better life.”

Bao Loc has someone who has a great attraction, a sweet call, which always recalls me of it, always makes me to write about it to tell more people. Since what happened that night, I have just revealed.

This is where I passed the most difficulties than any youth: love in schooldays, and graduating from high school.

I could never create that moment again but that feeling still remains unchanged, beautifully.

Tell me why- Jonas brothers

Thursday, March 1, 2012

Going to the movies

Việc đi xem phim có tính cách cá nhân.


Going to the movies is personal.

Mỗi người có một cách riêng để thưởng thức phim.

Each has an individual way to enjoy films.

Tôi đã có một cách khá độc đáo vào tuổi khá trẻ.

I had a rather unique one at a rather young age.

Đa số đi xem phim với nhóm bạn hoặc với người thân nhất.

Most go to the movies with a group of friends or the closest ones.

Tôi đã đi xem một mình.

I went alone.

Như thế nào và tại sao tôi có thể làm được điều ấy?

How and why could I do it?

Vào năm tôi học lớp 8, tôi đã bắt đầu suy nghỉ về chuyện đời.

When I was a 8th grader, I began thinking of life.

Trong rạp, với vài người bạn ồn ào, tôi thể không tập trung xem phim được.

In a cinema with some noisy friends, I couldn’t concentrate on the film.

Tôi đã phải tìm ra một cách để thưởng thức ý nghĩa của cuốn phim.

I had to find a way to enjoy most of the meaning of the film.

Tại Cần Thơ có 3 rạp thường chiếu phim tình cảm tây phương.

In Can Tho, there were 3 cinemas showing western love films.

Đó là : Tây Đô, Huỳng Lạc và Casino.

They were : Tay Do, Huynh Lac and Casino.

Các rạp liệt kê những ngày chiếu, những xuất chiếu và nội dung phim.

They listed days, hours and the film reviews.

Tôi chọn ngày chiếu và xuất chiếu cuối cùng, khi có ít người xem nhất.

I chose the last day and show when there were the least movie goers.

Tôi đạp xe đến khi rạp khi họ bắt đầu bán vé cho xuất chót lúc 9:30.

I rode my bike there when they began selling tickets for the last show at 9:30.

Tôi luôn hỏi mua ghế W10, hạng bình dân.

I always asked for the W10 seat, a popular class.

Xong, tôi đạp xe về nhà và chờ đến 9:15 mới đi bộ đến xem phim.

Then, I rode home and waited till 9:15 to walk there.

Trong suốt thời gian xem phim, tôi cố đắm mình vào phim, nhớ những điều đáng nhớ và đặc biệt là các câu nói hay nhất.

During the whole time, I tried to put myself in it, remember what was memorable especially the best spoken sentences.

Trên đường về, tôi cố ôn lại những gì tôi đã trước đó ghi nhận.

On the way home, I tried to recall what I had noticed.

Đêm ấy tôi băn khoăn tự hỏi về những gì trong phim và cái triết lý của nó.

That night, I wondered what was in it and its philosophy.

Tôi không màng đến diển viên đẹp thế nào, nhưng họ diển xuất như thế nào.

I didn’t care how beautiful they looked, but how beautifully they acted.

Tôi cũng đã không để tâm đến các cảnh bạo lực ân ái hay hài hước.

I didn’t mention the sexual, violent or humorous scences either.

Tôi muốn tìm ra cái gì mà đạo diển phim đã muốn trình bày.

I wanted to find out what the film director had wanted to show.

Đến nay tôi còn nhớ một số phim tôi đã xem cách đây 40 năm.

I have still recalled some I watched 40 years ago.

“Thói đời” kể về một chàng vỏ sĩ trẻ, tên là Tony, bi buộc phải đi quân dịch.

“Life” told about a young man, called Tony, forced to join the army.

Trong khi tập, hắn đã đấm mù mắt bạn hắn, Joe, một vỏ sĩ có triển vọng.

In a practice, he blinded his friend, Joe, a prospective boxer.

Sau này, hắn khám phá ra có kẻ đã lén cài một cây kim nhỏ vào găng tay của hắn để mượn tay hắn để kết thúc sự nghiệp của bạn hắn.

Later, he found out that someone hid a small needle in his boxing gloves to have him end Joe’s career.

Trong khi sống trong trại lính, chàng có một ngưòi bạn mới, Henry.

While staying in the army dormitory, he had a new friend, Henry.

Thông qua lời giới thiệu cuả anh, cô em gái của Henry biết và thầm thương Tony.

Through her brother’s introduction, Henry’s sister knew and loved Tony silently.

Tony bị ông đơn vị trưởng, độc tài, háo danh, buộc phải dự một trận đấu.

Tony was forced by his dictatorial fame- desiring leader to take part in a fight.

Hắn muốn Tony đoạt giải một cách làm hắn nổi tiếng.

He wanted Tony to win, a way to make him famous.

Tony không muốn nuốt lời hứa.

Tony didn’t want to break his promise.

Người xếp hăm doạ rằng hắn sẽ bắt cóc em gái của Henry và làm nhục nàng.

The leader threatened to kidnap Henry’s sister and rape her.

Đêm trước ngày hạn chót để trả lời, Tony đào thoát và đã tấn công tay xếp.

Hắn truy hô lên và có bảo vệ đến để hổ trợ hắn.

He shouted out and body guards came to assist him.

Tony bị bắn chết.

Tony was shot dead.

Could you tell me the way...?