Sunday, February 26, 2012

HOW TO SPEAK WELL AND CONFIDENTLY

Are you very shy when it comes to new surroundings, such as starting a new class or moving to a new area? Sometimes, it is necessary to overcome your shyness and speak confidently. By doing this, it can help you not only to share your ideas properly to others, but also to learn communicating with others. Here are a few steps to consider when speaking with confidence.



Steps


1. Learn how to have conversations with people. Your ideas or opinions may not always be accepted by others, but this is nothing unusual. Open your mouth, express your beliefs! This will improve your courage.


2. Don’t be afraid and speak loudly. If you speak in a low voice, not only will others not be able to hear what you say, but you will also portray a submissive demeanor, which suggests the opposite of a confident one.


3. Make eye contact when you speak. For one thing, it is polite for others. Also, eye contact will help others to listen to your thinking carefully.


4. Praise yourself everyday! This will promote your own confidence, which is important when you speak. With more confidence, people will take your thinking more seriously.


Tips


• Don’t be nervous when you make mistakes. Human error is far from being a new concept — nobody is perfect! It is normal for everyone to make mistakes. Just calm down and keep speaking bravely.


• Try and try again! This may be difficult for a shy person at first, but you need to force yourself to speak, and not seclude your thoughts. If you have some ideas, then try to speak out! Don’t just keep them in your head.


• If you have self confidence issues, try to think that you are the only one who has sound knowledge about the topic. Then go ahead and impart your knowledge to the audience in an effective way.


• Remember that there is a fine line between confidence and arrogance. Don’t portray an exaggerated amount of confidence, or you will come off as arrogant, believing that your ideas are better than the ideas of everyone else.



Friday, February 24, 2012

Mini story- John-1

4 Câu phụ trong một câu dài.

These parents might-30%- know


there is something wrong with their child,

but

they are often worried about how they will be treated in public

and

                                           what effect this will have on their development.

CÂU PHỤ

1. Đó là câu thường có cái marker ở đầu câu.


How I love you (I love you là câu thường)

2. Marker, đa số, vốn là những chữ để hỏi.

How do I love you ? (chỉ dùng 1 lần để hỏi)

3. Câu hỏi có động từ giúp đở, và dấu chấm hỏi. Câu phụ không có.

4. Có nhiều cách dùng câu phụ và có nhiều marker.

Marker đặc biệt: If, only if, that, because, though, unless....



a. I wonder how I love you.

b. I wonder why I love you.

c. I wonder how much I love you.

d. How I love you is what I wonder.

e. Why I love you does not matter you me.

f. It’s easy to prove how much I love you.

g. Why I love you has nothing to do with how much I love you.

h. No matter why I love you, tell how much I love you.

Shakira wishes you happy birthday

Prostate cancer awareness- Family history

Bad grammar

Tuesday, February 7, 2012

You= nhiều nghĩa, tùy ai nói với ai!

Tomorrow, I’m going to be 12.


My Mom asked me, “What do you want for your birthday?”

You know what I answered?

“I only want one thing for you to stop smoking.”

(1) You: con

(2) you: quý vị, thầy, các bạn thính giả, đọc giả (người nghe, đọc bài văn này)

(3) you: mẹ (mẹ của người nói, viết bài này.)

Wednesday, February 1, 2012

THU THUY- 1


     Ít có học trò con nhà nghèo nào có dịp cởi Honda SS 67 đi học như tôi và cũng có rất ít ai như tôi, một học trò xấu xí, được một nữ sinh trẻ đẹp cười mỉm chi mỗi khi tôi lượn vòng xe qua mặt hay đối diện với nàng- Trần Thị Thu Thuỷ- lớp 6 Trường Trung Học Đoàn Thị Điểm- Cần Thơ.
   It was rarely to see a high school boy to ride a Honda SS 67 to school and so was it to witness an ugly- looking guy like me to have a school girl- Tran Thi Thu Thuy- a six grader at Doan Thi Diem Can Tho- smile at while I was riding pass or in front of her.
     Chiếc xe do chị tôi nài nỉ mẹ tôi mua lại của chú Thức, một người quen củ.
     My sister had insited to get that second- hand scuter from Uncle Thuc- an old family friend.
Sau khi chạy vài tháng, thấy chán hoặc không thấy thích hợp, chị tôi đã trùm mền nó hai tháng trước ngày tôi vào trường Trung Học Phan Thanh Giản Cần Thơ.
After a few months riding, getting bored of the unsuitable stuff, she covered it with a blanket 2 months before I went to Phan Thanh Gian High school.
Ôi may thay, tôi tự tập chạy xe gắn máy một mình mà không có một lần té nào, không có một vết trầy trụa nào trên thân xe.
Fortunately, I practiced riding by myself and never did I fall down or make any dents.
Đến một hôm tôi chạy xe đi đón mẹ tôi đi làm ca đêm về. Ngồi sau yên xe, để ý cách tôi chạy, mẹ tôi tin những gì bà nhìn thấy.
One night, I rode it to pick up my Mom- working night shift. Behind me, she witnessed the way I rode  and believed what I was doing.
Sáng sớm hôm sau tôi chở bà đến tận sở làm. Sau hai lần chạy Honda rất thuần thục, an toàn ấy, tôi được mẹ tôi cấp giấy phép sử dụng xe gắn máy bằng miệng.
The very next morning, I got another chance to take her to work. After two- time riding it safe and sound, I was given a license non-verbally.
Ôi tôi lại thêm một điều may mắn nữa: chị tôi không hề tị hiềm, ngăn cản tôi.
Ow, I had another good luck as my sister never got envious or offended.
Tôi cũng không biết có phải đây là dịp bà chị tôi trao cho tôi cái trách nhiệm đưa rước mẹ hay không nữa.
I wondered somehow if it was her way to get rid of the responsibility to pick Mom from work.
Nhưng dù sao đi chăng nữa, chiếc Honda SS 67 đã giúp tôi chinh phục được nàng- Thu Thủy.
Anyway, it was a way to help me win my Thu Thuy’s heart.

     Trong 47 học trò của lớp 6 A1, tôi đặc biệt, cao gầy, chạy Honda 67.
Among 47 students of my 6- A1 class, I was special, slim, riding a Honda SS 67.
Văn Thông, tầm thước trung bình- con một tiệm vải lớn, chạy chiếc SS 66.
Van Thong, medium-build, a son of a big fabric store, rode a Honda SS 66.
Trần Hữu Trí, sún răng- con nhà binh,  chạy chiếc xe Sash.
Tran Huu Tri, toothless, a son of a military father, rode a Sash.
Ba đứa tôi nổi lên như ba chàng lính ngự lâm.
Three of us were as famous as “The three Imperial guards”. 
Trong những thằng lé mắt nhìn chúng tôi thán phục, Trần Vinh Quang, cao kều- con một chủ cây xăng, vì khoái cái nét chầm chậm, tài tử của Văn Thông nên đã đeo theo, ôm eo ếch của Thông suốt năm đó.
One of the guys respecting us, Tran Vinh Quang, as tall as a tree, in love with Van Thong’s slow artitics style, was with him embracing his belly the whole year.
Nhóm ba thằng tôi, có 3 xe khác nhau, có ba cách chạy xe khác nhau, có ba nhân cách khác nhau nhưng chúng tôi có chung một cách giải trí: chạy xe vòng vòng trước hoặc sau giờ học.
Our group of three had three different riding ways, three personalities but we had the same entertaining way- riding around before and after school time.
Thằng Trí Sún lạng lách như làm xiếc. Văn Thông chạy xe đầm thắm, tránh né nhẹ nhàng tài tình. Tôi có khi cũng bốc đồng, cất cao đầu xe, thắng lết bánh, quay ngược đầu xe 180 độ.
Tri performed it like a circus rider. Thong did it gently skillfully. I, while feeling so excited, made the front wheel lift up high or made a 180-degree-turn round.
Ba thằng học sinh lớp 6 chạy xe gắn máy chúng tôi đã khiến cho biết bao nhiêu người ngắm nhìn, tặc lưởi hoặc thậm chí ganh tị, chửi rủa.
We, three- sixth graders, riding scuters to school, made others watch, commend, envy, or even scold.
Trong số những người ấy tôi, chỉ có tôi, nhận ra một người, một nữ sinh của trường Đoàn Thị Điểm, trường “hàng xóm” với trường tôi, có một điểm tương đồng, cái yên xe tôi còn trống phía sau trong khi nàng đứng chờ ai mà chúm chím cười duyên như thế!
Among them I recognized only a neighboring school girl having some interesting things in common, my back seat was empty why she was waiting for someone smiling charmingly.
 Trống ngực tôi đánh nghe rền vang như tiếng trống trường mỗi khi tôi thấy nàng cười với tôi.
My heart beat roared up whenever I saw her smiling at me.
Tôi bỗng muốn mình trở thành Phù Đổng Thiên Vương. Tôi muốn chiếc SS 67 trở thành một con tuấn mã có hai cánh khoẻ mạnh để tôi cởi nàng lên tận mây xanh. 
At that moment, I wished I would be King. I wished my scuter would transform into a great horse having two swings to ride her up into the blue sky.
Tôi ước có nàng ôm eo tôi như cái thằng Quang Cao Kều đang ôm thằng Văn Thông vậy.
I wished I would have her hold me the way Tall Quang was holding Thong.
Tôi ước chi hai trường của chúng tôi mở cửa sớm hơn để tôi có thể chạy xe nhiều vòng hơn, để nàng đứng đó lâu hơn, cười với tôi nhiều hơn.
I wished our two schools had opened earlier so I would ride more rounds and she would stand there longer smiling at me more.
Tôi ước sao bổng dưng xe của Văn Thông và Trí Sún biến mất để tôi một mình tự do tung hoành.
I wished suddenly the other two’s scuters had disappeared leaving me alone on my own way.
Nhưng tôi lại cũng muốn hai con ngựa sắt ấy đôi khi xuất hiện để hộ tống tôi để, để cho nàng yên tâm khi bước lên xe tôi và để cho các nàng kiều diễm khác của trường nàng thèm thuồng.
But I still wanted to have them beside me to escore us while she got on my back seat making her other beautiful schoolmates deadly desire.
“Ê, Thành ! nàng cười với mầy đó Thành.”
Thằng Trí Sún lạng xe lên bên cạnh, thích thú nói vào tai tôi.
“Hey, Thanh, she is smiling at you?”
The toothless Tri, pulling past me, excitingly cried out to my ears.
Tôi cười khì, hảnh diện:
“ Thì còn ai vào đây nữa.”
I chuckled feeling proud,
“At who else?”
 “Mầy bén thiệt nghe. Hê, vọt!”
“You’re really cool, guy. Hey, off we go.”

Chúng tôi bất ngờ phóng thật nhanh về hướng Đại lộ Hoà Bình để lại cho Văn Thông hai làn khói xe trắng và khét nghẹt.
We two rushed toward Hoa Binh boulevard, leaving Thong behind with some white burning smoke.
Vừa qua góc đường, quẹo ngược chiều gần vỉa hè, tôi thắng nhanh cho bánh xe sau trượt trên lớp cát bụi mỏng, quay đầu chiếc xe.
 Just passing the corner, heading the one-way road, I quicky braked making the back wheel slide on the dusty layer on the road turning round the scuter.
Trí Sún nhìn tôi cười nịnh:
“Nghề quá ta. Nếu tao làm con gái, tao mê mày ngay.”
Watching me,Tri laughed flatteringly,
“How pro you are! If I were a girl, I would be crazy about you.”

“Mày mà làm con gái, tao đi tu mất thôi. Ai mà thương cái đứa sún răng như mầy.”
“If you were a girl, I woud be a monk. Who would love a toothless one like you?”

Trí cười ra nước mắt, không chịu thua:
“Nhưng có ai mà thương cái thằng cà khêu mắt hí như mầy đâu mà mầy nói.”
Tri burst into tears, not wanting to give up,
“Whoever would be in love with a tree-like slim and small-eyed guy like you?”
Tôi ngượng chín người phóng xe ngược chiều trong khi Văn Thông cũng vừa ôm cua quẹo ngược chiều.
Feeling so embarrassed, I rushed the opposite way while Thong was coming toward me.
Hai đứa tôi phải né nhau hết cở tránh cho hai con ngựa sắt không phải tông vào nhau.
We both tried our best not to crash into each other.
Tôi lao tiếp về phía trước khi tôi vừa chợt thấy nàng.
I went on going straight as I had just seen her there.
Nàng toả sáng trắng nhất trong đám đông con gái mặc áo dài trắng, một con cò màu bạc tỏa sáng trong đám cò mầu xám!
She shone the whitest among those wearing white dresses, a silver crane flashing among the rest looking grey.
Nàng vẫn đứng chờ đó tôi. Nàng còn mĩm cười với tôi thật tươi vừa biến tôi thành một tên tài xế thấp hèn đến đón nàng, như một tay cận vệ rảo quanh nàng trong lúc nàng đang đứng ngắm nhìn ai đó trên đường vắng.
Still, she stood there waiting for me, giving me a fresh smile as if she had turned me into a low-class  driver, a body guard going round his client while she was looking at someone on the empty street.
Tuy thế, tôi còn đủ bình tỉnh để liếc thật nhanh vào cái bản tên của nàng.
Somehow, I felt calm enough to stare at her bagde quickly.
Cái cặp da, được nàng ôm trước ngực, che gần hơn phân nữa cái bản tên.
A leather school bag she was holding in front of her chest hid a half of the badge.
Tôi kịp nhận ra hai chữ cuối Thu Thuỷ và có vẻ như nàng tự giới thiệu tên như thế.
I still could read the two last words, Thu Thuy and it seemed like she introduced herself that way.
Tiếng máy xe của Trí Sún làm tôi hơi giật mình. Tôi cố làm ngơ. 
Tri’s engine noise made me somewhat startle. I tried to ignore it.
Trí Sún đúng là biết xuất hiện đúng lúc để cho tôi hỏi chuyện, khoả lấp một cú sốc:
“Thằng Thông đâu rồi mậy?”
He appeared in time to help fill a gap of a shock. I asked him,
“Hey, guy! Where is Thong?”
“Nó chạy thẳng về cầu Tham Tướng rồi. Ê mậy! Tao thấy nàng cười với mầy nữa đó mày.”
“He’s heading to Tham Tuong bridge. Hey, I saw her smiling at you again, guy.”
Tôi đánh trống lảng rất khéo:
“Nó có giận tao không mậy?”
I bit around the bush very nicely,
“Still angry with me?”  
“Đứng chờ mầy nảy giờ mà cười tươi với mầy như vậy mà giận cái gì?”
“Having stood there and waiting for you could be said being angry.”
“Ý tao hỏi thằng Thông kìa.”
“I meant to ask about Thong, didn’t I?
“Ai mà biết?”
“Who cares?”