Thursday, February 18, 2010

NHỮNG NGÀY CUỐI CÙNG CỦA MẸ TÔI

Tôi là người có dim phúc được kề cận với mẹ tôi cho đến giây phút sau cùng. Mẹ tôi ra đi quá êm đẹp đến ni nhiều người tin ngay rằng bà đã thể hiện quá rõ ràng tình thương của bà dành cho tôi.

Trừ những ai làm việc trong ngành Y tế hoc đang làm trong một bệnh viện công, ít có bệnh nhân nào nhận được sự chăm sóc hết sức chu đáo trong ba ngày cấp cứu như mẹ tôi. Sáng hôm sau khi mẹ tôi nhập viện vì một cơn ngưng tim, một bác sĩ học trò cũ của tôi- B.S Hng Hoa- đã báo tin xấu này trong buổi giao ban đầu tuần, ngày 11-6-2001. Bác sĩ Thủy- phó giám đốc- xuống ngay giường bệnh để thăm hỏi tôi. Sau đó ít lâu, hàng giờ có những bác sĩ đến làm các xét nghiệm cho mẹ tôi. Một bác sĩ học trò khác cho tôi biết khả năng xấu nhất sắp xảy ra và khuyên tôi bình tĩnh. Tôi chỉ biết ngồi suốt bên giường bệnh, làm vệ sinh cho mẹ tôi. i bng dưng bình tâm vì có l người mẹ đang nằm hôn mê bất động đấy rt thu hiểu và rt thương tôi.i phải đóng vai trò của con gái chăm sóc vệ sinh cho mẹ. Chị hai tôi ở Sài Gòn đã hay tin nhưng chưa có hồi âm. Ba đứa con của ch được m tôi mang v đây nhiu năm cng không có tin gì xung cho tôi. Em và chị tôi điện báo từ Úc rng h sẽ về. Em tôi vì sắp làm ăn lớn, và vì dị đoan, từ Úc điện về nói rỏ là nó muốn sao mẹ tôi ra đi vào ngày sau đó 2 ngày- 21 tháng ba âm lch. Tôi yên chí vì s có đủ anh chị em tôi tề tựu bên cái hàng của mẹ tôi rồi. Tôi báo tin ngh dạy một tuần. Vợi ở nhà chăm sóc hai con, trai 10, gái 2 tuổi. Một người dì bên vợ đến phụ giúp tôi vào ban đêm. Tôi âm thầm ngoan ngoãn ở bên mẹ tôi- cả hai không có ai nói ai một lời nào.

... xem tiếp(to be continued)


No comments:

Post a Comment