Thursday, February 25, 2010

VẦNG TRĂNG BÊN KIA SÔNG- PHẦN 2

Tôi lặng thinh không đáp lời cũng không buồn ăn cơm. Thường giờ này tôi xong buổi cơm trưa rồi và có lẽ là đang đọc truyện hoặc xem bài cho ngày thứ hai hoặc đang chờ ngủ trưa. Chúng tôi lặng thinh. Không ai buồn nói gì. Mẹ tôi cứ gắp thức ăn cho tôi. Cha tôi rất chậm chạp nhai thức ăn như thể ông có gì để nói hoặc thức ăn hôm nay rất dai cứng vậy. Mẹ tôi không chịu dược sự yên lặng nửa nên bà phải lên tiếng trước.

- Bác Thịnh chắc có chuyện gì không hài lòng nên mới trút cơn thịnh nộ lên mấy đứa trẻ đấy thôi. Thể nào bác cũng phải bình tâm và xin lổi “bố nó” thôi.

Bố tôi từ tốn giài thích.

- Từ ngày chuyển lên làm việc trên huyện, ông ta ra vẻ là người quan trọng. Ông ta muốn biến mọi chuyện thành quan trọng để được mọi người để tâm tới. Tôi không chịu loại người ấy, cái kiểu ấy.

- Bố nó để tôi qua nhà Bác Thịnh để hỏi chuyện bác gái xem sao.

Bố tôi gạt phăng ngay.

- Tôi không muốn thế. Tôi không muốn nghe nói đến cái ngữ ấy.

Tôi cảm thấy đau như bị cắt một phần cơ thể, như đang bị phẩu thuật mà không được gây mê, bị một cú đánh thật mạnh một cách bất ngờ. Ai trong chúng ta không từng phạm lỗi. Tôi không tin rằng bố tôi và bác Thịnh cố tìm cách “đá nhau” như cách người ta đá bóng mà tôi mong rằng họ chỉ hiểu nhầm nhau hoặc bác ấy tìm chổ để trút cơn giận lên chúng tôi. Hằng hình như muốn chứng tỏ điều gì với tôi- điều mà rất ít con gái để tâm đến. Hằng muốn bảo với tôi rằng:

... xem tiếp ( to be continued)

No comments:

Post a Comment