Thursday, February 18, 2010

VẦNG TRĂNG BÊN KIA SÔNG

Hằng và tôi học chung với nhau từ thuở nhỏ. Có nhiều lần mẹ tôi chở hai đứa đến trường. Cũng có nhiều bận cha Hằng rước chúng tôi về. Có rất nhiều người ngở rằng chúng tôi là anh em họ.Hai gia đình chúng tôi cũng thân thiết nhau vì hai ông bố đã cùng dạy một trường, chia nhau một giường thời họ còn độc thân và cùng nhau về vùng này cất nhà ở sau khi lập gia đình. Hai bà mẹ chia nhau các món ăn. Họ chia xẻ kinh nghiệm dạy con cái. Hai đứa tôi chia nhau đọc một quyển sách. Hai đứa tôi cùng chia nhau quà sinh nhật và hai đứa tôi đã cùng nhau tập bơi lội tại con rạch này. Rồi bỗng dưng một ngày kia, con rạch này trở thành cái rào cản, thành cái ranh giới ngăn cách chúng tôi và cả hai gia đình.

Vốn là con của một cụ nho và là một nhà giáo, cha tôi rất nghiêm khắc trong việc dạy dỗ tôi. Ông lập ra một bản nội quy. Ông tự tay viết ra rất đẹp, những điều cấm đoán hoặc những điều được thưởng. Điều một- tôi nhớ rất rỏ- là “Không nói dối- bị phạt 5 roi”.

Điều hai- tôi chưa bao giờ vi phạm- là “Không thuộc bài- bị phạt 5 roi”. Vậy còn điều cuối cùng? Tôi cũng nhớ rỏ lắm vì tôi có khi bị phạt mà. Điều mười:” Để áo quần dơ bẩn khi đi học về- bị phạt 2 roi”

Tôi không hề phản đối nội quy của cha tôi. Hằng nhiều lần cho rằng cha nàng cũng nên lập một nội quy tương tự. Nàng có lần nói đùa với tôi rằng:

- Hai đứa mình đổi nhau đi. Tớ sang ở bên nhà cậu và cậu qua sống như con trai bên nhà tớ nhé.

Tôi chẳng chịu thua tí nào:

- Thôi được. Nhưng thế này có phải hay hơn không nào. Tuần này hai đứa ở bên nhà này. Tuần tới ta qua sống bên nhà bên kia. Có vui hơn không nào?

Chúng tôi đều là con một. Không có đứa nào vui khi cứ suốt ngày trong nhà chỉ có ba ngừơi. Hằng lại không thích chơi với búp bê. Hàng ngày nàng chỉ có tôi để trò chuyện, tâm tình. Tôi dạy cho nàng cách bắn giàn ná. Và tôi bỏ cả ngày để làm cho nàng một cái ná thật đẹp và nắn những viên bi đất sét tròn xoe. Một lon đầy các viên bi đất sét ấy với cây giàn ná mà tôi tặng đối với nàng trị giá như 2 con búp bê cở bự nhất. Hằng hóm hỉnh chọc tôi:

- Nếu có đứa nào bén mảng đến nhà cậu. Hảy hỏi nó” muốn ăn đạn bi đất sét không?” Tay này bách phát bách trúng đấy nhé. Từ bên nhà tớ, vút một cái, ngay vào mông chạy không kịp đâu đó nhé.

... xem tiếp ( to be continued)

No comments:

Post a Comment